Tuổi một rổ to còn bị thằng nhóc đáng tuổi con cháu hành hạ cho nhàu nhĩ đến độ này, cũng đủ uất ức.
Thế mà khi gã khoa chân mua tay đem chuyện này ra chọc ngoáy trên nỗi đau của Bố Lạp Đạt đại nhân, người ta tỉnh bơ : « Thân là tẫn thú phải biết rõ ràng thiên chức của mình là gì, thần tiếc đã quá già không thì có thể thay Lỗ Tháp tướng quân sinh hạ tử tự, làm cho đế quốc thêm một dũng sĩ, sẽ là một vinh quanh không gì sánh được ».
Nói xong mặt đầy đau khổ, áy náy, xót xa, còn thiếu mỗi nước mổ bụng tự sát.
Lục Vĩnh Hạo cảm thấy thế giới này không có mấy cái tổ chức bán hàng đa cấp đúng là một chuyện đáng tiếc nhất đời, nếu không chỉ dựa vào công lực tẩy não của mình, nhũ mẫu Bố Lạp Đạt nhất định có thể leo lên vị trí cao tầng.
Gã không thể hiểu nổi vì sao lại có loại người cam chịu như thế. Lục ca cho rằng chức năng của cái lỗ kia chỉ là tạo cục ị to tướng thôi chứ, ai lại đi cưỡng ép nó phải kiêm thêm cả công năng sinh nở như thế bao giờ?
Chẳng qua người như Bố Lạp Đạt cũng chẳng thiếu, nhớ năm xưa mẹ già của gã thường xuyên bị ông chồng khốn kiếp của bà tẩn cho nhừ tử thế mà vẫn khăng khăng một mực tình thâm ý trọng, nhất quyết một bước không rời, chỉ cần ông ta mở miệng dỗ dành vài câu lập tức không oán không hối.
Đời, luôn có những kẻ như thế, khiến người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tinh-trai/2012652/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.