Tôi chỉ xem Tiểu Nhiễm nhất thời hồ đồ, nhưng thời điểm nắm bút suy tư nàng rất nghiêm túc, tôi liền viết xuống câu này 'Tôi hy vọng chúng ta sẽ thật hạnh phúc'
Chúng ta thật hạnh phúc, cũng không đại biểu cho chúng ta vẫn cứ bên nhau.
Tôi lớn hơn hai tuổi so với Tiểu Nhiễm, cũng so với nàng trưởng thành hơn, nhận thấy cũng càng rõ ràng.
Tình yêu của chúng ta quá bất đắc dĩ, đi không được lâu dài, tôi tại mọi thời khắc đều luôn chuẩn bị tinh thần đón sự biệt ly, không có lòng tin như Tiểu Nhiễm như vậy.
Tôi không biết Tiểu Nhiễm viết cái gì, tôi không có xem qua, lúc nửa đêm cả hai như vậy lén lén lút lút đem hộp chôn ở bên đường của cư xá, sau đó chúng tôi liền quên chuyện này.
Tôi hiện tại nhớ tới, đột nhiên cảm thấy khi đó thật đơn thuần.
Cái gì cũng không kiêng kỵ, Tiểu Nhiễm chỉ thích tôi là tốt rồi, tôi cũng chỉ cùng nàng ngốc nghếch như thế là tốt rồi.
Nhưng tình yêu của chúng tôi làm sao không kỳ vọng cũng thuận lợi như vậy đây?
Tôi cắn ngón tay khóc đến trái tim nhói lên đau đớn, đây là lần đầu tiên tôi sống lại lần thứ hai mà cảm thấy nhói đau như vậy, nước mắt chảy ra cảm giác rất bỡ ngỡ, cũng rất khó chịu, đèn trong phòng khách đột nhiên được mở, Mẹ của Hạ Kiều đứng nơi đó kinh ngạc nhìn tôi, sau đó vội vã chạy lại ôm lấy tôi, quan tâm hỏi tôi chuyện gì.
Tôi nói không nên lời, tôi làm sao có thể cùng bà ấy nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tinh-duyen-nhan-duyen-tuyen/1815163/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.