Mắt Tiểu Nhiễm sưng đến lợi hại, tựa như là dáng vẻ khóc cả một ngày, vô cùng đáng thương.
Giống hệt như một cô ngốc
Nàng lảo đảo đứng lên, nhìn tôi chờ mong, thút tha thút thít nói với tôi: "Nếu như chị là Vân Thiển, vậy cùng em về nhà có được không?"
Được, đương nhiên được.
Tôi tung bay ở trước mặt nàng, nhìn nàng cắn cắn môi thấp thỏm giống như con thỏ nhỏ nơm nớp lo sợ đang run run.
Kỳ thực nàng không cần lo lắng như vậy, tôi đương nhiên sẽ cùng nàng trở về, tôi không chịu nổi mỗi khi nàng khóc, huống hồ đó cũng là nhà của tôi, hẳn là nàng cũng rõ điều đó.
Hơn nữa tôi rất thích nghe nàng nói 'Vân Thiển của em'. Tôi rất thích cái cảm giác được sủng nịch, rồi tôi cũng sẽ giống Tiểu Nhiễm như vậy.
Tiểu Nhiễm nhìn chằm chằn khoảng không vắng vẻ không có cảm giác được tôi đáp lại, thất vọng xìu hai vai xuống, nàng đại khái cho rằng tôi không đáp ứng.
Tôi cúi người xuống nhìn A Miêu vẫy tay gọi nó: "Đi, A Miêu"
A Miêu hào hứng lè lưỡi rượt theo tôi, bọn tôi đi được hai bước, đồng thời dừng lại quay đầu nhìn Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm vừa mừng vừa sợ nhìn A Miêu, nhìn quanh bốn phía không thấy, vội vã đuổi theo, nàng xem ra rất cao hứng, một bên lau một mặt nước mắt một bên cười cười như thế như kẻ ngốc, "Chúng ta về nhà thôi" nàng lau nước mắt cười nói.
Tôi không biết lúc nào trên mặt mình lại nhoẻn lên một ý cười, tâm tình cũng tốt lên, đại khái là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tinh-duyen-nhan-duyen-tuyen/1815138/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.