Tiểu Nhiễm ở trên giường ngủ mê một ngày trời, ra một thân mồ hôi ướt dính không thoải mái, xác thực cần đi tắm, bác gái cũng không nỡ nói nàng, đem nàng dìu vào phòng tắm, sau đó bay ra ngay phòng bếp mà bận rộn, lát sau lại thu xếp gian phòng, gian phòng kỳ thực lộn xộn, thế nhưng bác gái không chịu thảnh thơi, chỉnh chu đồ vật, rồi lại bày ra một lần nữa mới thấy thoả đáng, tôi cùng A Miêu ngồi xổm trong góc nhìn bác gái bận bịu đi bận bịu lại, A Miêu vô vị thè lưỡi nằm trên mặt đất, sau đó quay đầu hướng tôi ừ hử một tiếng, đại khái muốn cùng tôi chơi, nhưng tôi hiện tại lại không có tâm tình, vì thế nên không thèm để ý tới nó.
Bác gái thật là rất thương Tiểu Nhiễm, cho dù vừa la rầy nàng, cũng hẳn là vì muốn tốt cho nàng, cha mẹ đối với con cái luôn thương yêu thuần tuý nhất, nhưng tôi ngoại trừ không có tim phổi, cũng rất không có lương tâm, bởi vì toàn bộ sự tình, tôi đều không có gì ấn tượng, bao gồm cha mẹ tôi, thậm chí tôi còn cảm thấy không đáng kể, dù sao tôi cũng chết rồi, có nhớ hay không đều không quan trọng nữa.
Tôi nghĩ cha mẹ tôi nhất định cũng rất thương tôi, chẳng qua nếu như bọn họ yêu tôi, thời điểm lúc tôi chết đi ắt hẳn rất đau lòng, vậy vẫn là không nên quá yêu tôi như thế.
Tôi cùng A Miêu nhìn bác gái dọn tới lui phòng ốc, Tiểu Nhiễm tắm xong đi ra, bác gái từ trong phòng bếp bưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tinh-duyen-nhan-duyen-tuyen/1815129/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.