Tiểu Nhiễm tỉnh giấc rất bất ngờ, không hề có sự báo trước lúc mở mắt ra, không giống như vừa mới tỉnh ngủ, ngược lại cùng như là đang chờ vào lúc này.
Tôi nhìn kỹ chằm chằm Tiểu Nhiễm, lấy nỗ lực coi có rõ ràng là cô ấy thực sự nhìn thấy tôi thật hay không, mà đang chào hỏi cùng tôi.
Tôi đương nhiên không thể đáp lại một tiếng ngủ ngon, như vậy cũng quá choáng váng, lúc còn ở phố kinh doanh tôi cũng làm bộ như mọi người đều nhìn thấy tôi, cùng bọn họ tiếp chuyện phiếm, việc ngốc nghếch như vậy cũng đã làm khá nhiều.
Huống hồ tôi cũng không cần ngủ.
Nhưng tầm mắt cô ấy xác thực rơi vào mảng giường trống không kia, cũng chính là trên người tôi, sau đó lại hỏi một câu : "Đói bụng sao?"
Thái độ này đây là cùng với cách đối với Tiêu Minh Khanh ban ngày một trời một vực, nếu như Tiêu Minh Khanh nhìn thấy thái độ này của Tiểu Nhiễm, đại khái sẽ rất ấm ức, hắn cũng như vậy tỏ thái độ ân cần nhưng chỉ nhận lấy sự thờ ơ của Tiểu Nhiễm.
"Em đi làm cơm" Tiểu Nhiễm thật sự liền không nói hai lời vén chăn lên đi xuống, lê dép đi tới phòng bếp.
Đêm hôm khuya khoắc làm cơm cái gì? Tôi vẫn cứ không hiểu ra sao nằm ở trên giường, nhìn động tác của cô ấy, cô vừa mở cửa tôi liền cảm thấy có sự sai sai nào đó, chính là nhất thời không nhớ ra là chuyện gì, tôi liền vắt óc suy nghĩ, tiếp theo tôi nghe thấy giọng kêu quấy nhiễu của A Miêu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tinh-duyen-nhan-duyen-tuyen/1815113/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.