Chương trước
Chương sau
Tôi cùng Tiểu Nhiễm hiện tại là người duy nhất có thể liên hệ, cô nàng lúc ở thành phố đó, tôi không tự chủ được rời khỏi rạp chiếu phim, hay chính là trong phim ảnh thường nói cái gì mà đã định trong cõi u minh, tôi ở cái đường phố kia đã đợi hai năm, rốt cục đợi được cô ấy, tôi có chút linh cảm, sợi tơ hồng nhân duyên ở đây sẽ xuất hiện, là bởi vì chúng ta lúc đó đang ở cùng một con đường, nếu như cách xa hơn, sợi tơ hồng cũng sẽ bởi vì bị cách xa mà nhạt màu mất, không biết có thể sẽ hay không biến mất, lại như trước kia chưa từng xuất hiện.
Tôi không dám mạo hiểm, nếu sợi nhân duyên biến mất, tôi lại rất khó tìm lại được Tiểu Nhiễm.
Cũng may tôi là ma, trực tiếp xuyên tường dọc theo hướng sợi nhân duyên đuổi theo, cuối cùng sợi nhân duyên kia màu ngày càng nhạt cũng đã đuổi kịp Tiểu Nhiễm đang ngồi xe buýt, tôi xuyên qua nóc xe tiến vào, nhìn thấy Tiểu Nhiễm mới thở phào một hơi, cảm thấy vô cùng may mắn. Tôi đuổi theo cô ấy.
Tôi tìm qua tìm lại, không thấy Tiêu Minh Khanh trên xe buýt, hai người hẳn là đã tách ra, vì thế mà tôi cảm thấy không khỏi cao hứng.
Người trên xe không nhiều, Tiểu Nhiễm tâm tình bất mãn dựa vào ghế, mong lung không một đích nhìn ngoài cửa sổ, xem ra tâm tình không tốt lắm.

Nàng ấy là bởi vì vừa rồi cùng bác sĩ nói chuyện vì lẽ đó tâm tình không được tốt sao? Tôi suy đoán.
Tôi thành thành thật thật như một con người ngồi như vậy ở chỗ trống bên cạnh Tiểu Nhiễm, tình cờ nhìn hai mắt cô, Tiểu Nhiễm xuất thần không biết nghĩ gì ngoài cửa sổ, cô ấy đều là vì sự tình của người sống mà buồn phiền, không có quan hệ gì với tôi, huống hồ tôi cái gì cũng đều không làm được, vì lẽ đó cũng chỉ có thể nhìn nàng buồn phiền, sau khi xe buýt ngừng mấy trạm không ít người lên, vị trí tôi ngồi cũng bị một người khác ngồi xuống, tuy rằng không cảm giác được, thế nhưng trên thị giác nhìn thấy bị một người ngồi xuống thật sự rất phiền, tôi liền nhẹ nhàng bay lên, xuyên qua nóc xe tung bay ở không trung bay theo chiếc xe buýt, trời trở mây âm u Tiểu Nhiễm mới đứng lên xuống xe, tôi liền đáp xuống đi theo bên cạnh cô.
Nơi này cách trung tâm thành phố khá xa, vì lẽ đó nên cũng không giống ở trung tâm thành phố mà ồn ào náo nhiệt, tôi đối với nơi này cảm thấy thoả mãn, xung quanh an tĩnh thật thích.
Tôi theo Tiểu Nhiễm trở lại nhà của cô, tuy rằng là tôi trực tiếp có thể xuyên cửa đi vào, nhưng ra vẻ không rõ ràng rụt rè tôi vẫn chờ Tiểu Nhiễm nắm chìa khoá mở cửa sau đó mới đi theo vào, chỉ là cô ấy sau khi đi vào trực tiếp liền đóng cửa lại đem tôi nhốt bên ngoài, kết quả tôi vẫn là xuyên qua cửa mới đi vào được.
"Ta trở về rồi đây" Tiểu Nhiễm cúi đầu đổi dép vừa hướng trong phòng hô một tiếng.
Người thì tôi không thấy, liền thấy một con lông vàng ngốc nghếch lè lưỡi chạy tới.
Tiểu Nhiễm khom lưng muốn sờ con lông vàng, kết quả lông vàng to lớn này từ dưới tay cô chạy ra ngoài, trực tiếp hướng về tôi chạy đi qua.
(Editor có lời muốn nói: Thấy trong raw để 金毛 Kim Mao - lông vàng, lúc đầu tưởng là tên ai dè là kiểu biệt danh gọi chung chung của thím Vân Thiển thoai :v)
"A Miêu, đi đâu vậy ?"
Hở? A Miêu? Có phải là ta nghe lầm không, nhưng thực ra là A Lông, A Mậu? rõ ràng là con chó, làm sao đem nó gọi thành mèo đây ?
(Editor: ồ, thì ra là vậy, hèn chi sự cố nhảy chương làm mình bối rối khi Vân Thiển gọi nó là A Miêu, lúc đầu còn tưởng mèo, giờ thì tôi đã thông =]] )
A Miêu đích thực hướng về tôi nhào tới, chỉ là nó hiển nhiên xuyên qua thân thể của tôi, sau đó không kịp giảm tốc độ, trực tiếp đụng vào tường, Tiểu Nhiễm trực tiếp nhìn thấy một màn tai nạn 'giao thông' này, vẻ mặt rất đặc sắc, nàng ta ngồi xổm người hướng về phía A Miêu vỗ tay gọi nó như trước đó, nhưng A Miêu con mắt ướt nhẹp chỉ nhìn chằm chằm tôi, uất ức nghẹn hư hử một tiếng.
Sau đó A Miêu phấn chấn tinh thần hơn mười phần bò lên, lại không lâu liền nhớ hướng về phía tôi bổ nhào, thế nhưng không đụng tới tôi, lo lo lắng lắng vây quanh tôi.
Mèo chó đều có linh tính, có thể nhìn thấy một ít thứ thần thần quái quái người sống bình thường không thể nhìn thấy, thời điểm tôi ở phố kinh doanh đã phát hiện ra chuyện này, thế nhưng khi bọn mèo chó nhóm nhìn thấy tôi liền hướng tôi kêu, tôi vốn là cảm thấy rất phiền nhiễu, liền ẩn núp chúng nó, A Miêu thật biết điều, không có hướng tôi rống lên, trái lại nhiệt tình như bằng hữu cũ gặp lại.
Trong mắt Tiểu Nhiễm, A Miêu vây quanh tôi di chuyển tưởng chừng đang giỡn cái đuôi của nó nên quay vòng vòng, Tiểu Nhiễm phát ra động tĩnh cũng không hề làm A Miêu chú ý đến, bèn từ bỏ, lê dép trở về phòng thay đổi bộ quần áo đi làm cơm.
A Miêu lông vàng to lớn ngốc nghếch này, không ý thức được tôi là ma, vẫn hướng về phía trước mặt của tôi nằm sấp xuống như muốn tôi sờ nó, còn giơ chân trước tới cào cào chân của tôi, thế nhưng chúng ta là ai cũng không đụng tới ai, cuối cùng chỉ có bốn mắt nhìn nhau đắm đuối.
A Miêu, ừm, kỳ thật vẫn là một cái tên đáng yêu.
Chỉ là có chút ngốc nghếch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.