Nam nhân mặc âu phục kia tên gọi Tiêu Minh Khanh, một cái tên rất hay, lại đối với Tiểu Nhiễm vô cùng ân cần, vừa nãy lúc chặn đón xe taxi cũng rất lịch sự mở cửa ghế phó lái cho Tiểu Nhiễm, có điều Tiểu Nhiễm không có chút nào cảm kích, chính mình kéo cửa xe phía sau ngồi xuống, Tiêu Minh Khanh cũng chỉ có lúng túng cười cười chính mình ngồi vào ghế phó lái kế bên tài xế.
Tiêu Minh Khanh hiển nhiên rất có cảm tình đối với Tiểu Nhiễm, dọc theo đường đi duy trì cao tâm tình nói chuyện phiếm cùng Tiểu Nhiễm, vị trí của hắn khá bất tiện để hai người giáp mặt trò chuyện, tài xế lái xe bên cạnh một mặt buồn chán, tôi cùng muốn thay hắn cảm nhận được cái cổ đang tê dại đi kia, có điều Tiểu Nhiễm đối với hắn rất khách khí, lúc đầu còn gọi tên đầy đủ, sau đó bị Tiêu Minh Thanh nháo một hồi, cũng không tốt như thế mới lạ, liền gọi hắn là Tiêu ca, giọng nói Tiểu Nhiễm thực dễ nghe, giòn tan, chính là Tiêu ca cùng với giống âm tiết với một tên chim điểu, Tiêu ca cũng không để ý chút nào, nghe được hai tiếng này có vẻ hài lòng,cũng mặc kệ cái cổ đang bị sái đau nhức, liền duy trì ngửa đầu ra sau cùng Tiểu Nhiễm trò chuyện.
Chuyện này tôi đối với Tiêu Minh tuy rằng không thể nói rõ, kỳ thực người này cũng được coi là tuấn tú, gương mặt toát ra dáng vẻ chính khí ưu nhã, thế nhưng tôi liền đối với hắn có chút thắc mắc, Tiểu Nhiễm hồn vía lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tinh-duyen-nhan-duyen-tuyen/1815107/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.