Thời điểm chập tối nay Quỷ sai lại đi làm nhiệm vụ, tôi giống như thường ngày ở con phố này quấn lấy hắn đến đầu phố kia, dọc theo đường cũng là vì hỏi han hắn một vấn đề.
"Quỷ sai đại nhân, tôi có hình dáng như thế nào ?"
Quỷ sai đại nhân liếc tôi một cái, tuy rằng hắn là một cái đầu Trâu, nhưng tôi cũng nhìn được từ ánh mắt của hắn ta mấy phần ý tứ khinh nhờn
"Cô ngay cả dung mạo của mình ra sao cũng không biết ?" Quỷ sai đại nhân thật giống như nghe được một câu chuyện cười, mũi hắn run run lên, dốc hết sức cười nhạo tôi.
"Là do trong gương không chiếu ra tôi" tôi vô cùng uất ức hô to : "Tôi đều đã quên chính mình có dáng vẻ ra sao rồi!"
"Cô mới có chết hai năm" Quỷ sai phì cười một tiếng
Mặc dù chuyện như vậy không sai, nhưng cái chính tôi lại có triệu chứng mất trí nhớ, hoặc có thể là một bà lão bị mắc bệnh lú lẫn, sự tình lúc còn sống thực sự nhớ không nhiều, họ tên, tướng mạo, thật sự rất khó nhớ tới, bất đắc dĩ lắm tôi mới nhờ Ngưu đầu quỷ này trợ giúp
Vốn là tôi với mấy việc thế này không quan tâm lắm, chết thì cũng đã chết rồi, còn muốn nhớ chuyện trước kia để làm cái gì ?
Chỉ là sau khi gặp Kỳ Bội, tôi vẫn rất muốn biết dáng vẻ của mình, cũng không phải nói sự tình lúc còn sống không phải không nhớ mà là không thể nhớ, dù sao không nhớ nỗi tôi cũng không có cách nào khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tinh-duyen-nhan-duyen-tuyen/1815105/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.