Kỳ Bội nói cô ấy nếu như có thể tránh được ánh mặt trời, cô muốn buổi tối lúc đi ra có thể trở lại xem thử
Đương nhiên cô nhận biết được những người kia lúc còn sống.
Tôi từ chối cho ý kiến
Là một con ma, cùng với người sống vốn là hai thế giới khác nhau, đến nhìn thử thì có lợi ích gì đây? Nhưng tôi không nói ra ý kiến phản bác này với Kỳ Bội, bởi vì Kỳ Bội vẫn yên lặng ngồi xổm trong thùng rác, cúi đầu nhìn chân mình, nhìn không ra được tâm tình như thế nào, nhưng ít ra so với thời điểm cô ấy khóc khan không ngừng bớt lo hơn nhiều, tôi cũng hướng mắt nhìn về phía rác rưởi sặc sỡ chung quanh chân cô, cảm thấy không có gì đáng để xem, liền nhìn về phía cô.
Kỳ Bội còn có thể có người thân thương tâm vì cô, thật là tốt, chí ít cô còn biết được có người vì cái chết của cô mà khổ sở. Tôi vô cùng cảm khái nghĩ, sau đó lại cảm thấy như vậy không có ý gì, Kỳ Bội quả nhiên không có tán gẫu chuyện trong lòng ra, cũng không nói chuyện phiếm, tôi làm thế nào còn muốn để ý đến cô ấy đây ? Cô nhìn rác rưởi xung quanh đờ ra, tôi nhìn cô đờ ra, không phải trông rất ngốc sao?
Cô ấy cũng chỉ là con ma bình thường mà thôi, cùng tôi không có chút nào can hệ, ngược lại là một 'tình duyên' lại không sợ ánh mặt trời, ta liền rời đi khỏi thùng rác, hướng nơi khác bay đi, tựa hồ nghe thấy tiếng Kỳ Bội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tinh-duyen-nhan-duyen-tuyen/1815103/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.