Chương trước
Chương sau
Mấy ngày Lâm Hiển không ở nhà, Kiều Cương buổi tối ngủ rất không yên ổn.
Không biết có phải là do không quen ở nhà một mình không, mỗi ngày đêm khuya, Kiều Cương đều nghe được tiếng chân người đi lại.
Tuy rằng hắn biết rõ trong căn nhà này chỉ có duy nhất mình hắn, nhưng tiếng bước chân rõ ràng, luôn làm hắn cảm thấy trong căn nhà này, ngoại trừ hắn, còn có người khác.
Buổi sáng ngày hôm sau rời giường, càng cảm thấy thâm thể mệt mỏi, giống như tứ chi cả đêm chưa từng co giãn.
Nhìn quầng mắt thâm đem trong gương, Kiều Cương bắt đầu cân nhắc xem có nên đi chùa cúng bái hay không.
Gần đây những việc ám muội xảy ra nhiều lắm, dù là kẻ không tin vào quỷ thần như hắn, trong lòng cũng đã âm thầm bồn chồn.
Tục ngữ nói thường ngày không làm chuyện có thẹn với lương tâm, nửa đêm gõ cửa tim không sợ hãi.
Kiều Cương tự vấn chưa từng làm chuyện gì có lỗi với lương tâm, nhưng cũng khó nói bản thân dưới tình huống không biết, có đụng đến vị "anh em tốt" nào đó .
Vì vậy hắn hỏi mấy người già ở xung quanh, có chùa miếu nào tương đối linh, chọn một ngày tới thắp nhang.
Sau khi trở về, tâm trạng Kiều Cương vẫn không lấy làm sáng sủa.
Lúc cúng bái nhang đèn, hắn vẫn luôn suy nghĩ, mục tiêu kẻ sát nhân của mình có phải tìm sai hướng rồi không?
Cái chết của Giản Hạ và Tiểu Vũ, khắp nơi đều lộ ra quỷ dị, còn có cảnh cáo của Giản Hạ nói với hắn, cùng với những chuyện xảy ra gần đây xung quanh hắn, những thứ này dường như đều chỉ đến kẻ đã chết —— Tống Viễn.
Nhưng làm Kiều Cương không giải thích được chính là, lí do giết người của Tống Viễn là gì?
Đây cũng là nguyên nhân trước đây hắn không nghi ngờ Tống Viễn.
Lâm Hiển từng đưa cho hắn hồ sơ ghi chép về Tống Viễn, Tống Viễn học đại học bốn năm chưa từng trở về, sau khi tốt nghiệp được một công ty lớn ở bản xứ tuyển dụng, làm việc hai năm đột ngột từ chức, sau đó trở về nước, không lâu sau gặp tai nạn xe cộ bỏ mình, tài xế gây án cũng bị phán ở tù thời hạn ba năm.
Hơn nữa nhà Tống Viễn cùng với những người bị hại cách nhau khá xa, có thể nói hắn căn bản là không nhận ra ba người kia, trong cuộc sống của bọn họ căn bản là chưa từng gặp mặt.
Lẽ nào nói, quỷ hại người chẳng cần nguyên nhân gì?
Kiều Cương vì thế suy nghĩ muốn nát óc. Rốt cục vào một ngày kia, hắn đi vào thư phòng của Lâm Hiển.
Lâm Hiển rất yên tâm về hắn, cửa không khóa lại, cũng không có nhắc nhở cái gì là không thể đụng vào.
Kiều Cương đi tới trước bàn học, hắn còn nhớ rõ, lần trước Lâm Hiển bỏ chìa khoá vào ngăn thứ hai bên phải bàn.
Mà ngăn kéo đó... không có khoá lại.
Đêm khuya, kim đồng hồ chỉ vào vị trí một giờ, Kiều Cương xuất hiện trước cửa Tống gia.
Hắn sợ ban ngày sẽ bị người ta thấy, cho nên cố ý chọn đêm khuya không người đi vào.
Đây cũng không thể tính là biểu hiện ‘có tật giật mình’ của hắn.
Hắn cho rằng nếu có đầu mối gì, nhất định là ở trong phòng Tống Viễn.
Thông thạo đi qua sân vào phòng khách, Kiều Cương trực tiếp leo lên lầu hai.
Mắt thấy đầu tiên chính là bức hoạ trên tường, hình dạng thiếu niên ngủ say so với lần trước nhìn càng cảm thấy quen thuộc hơn. Hắn nhìn chằm chằm một lúc lâu, nhưng nghĩ không ra trong lớp học có bóng lưng của ai như vậy.
Thu hồi đường nhìn từ bức tranh, Kiều Cương bắt đầu tìm kiếm các ngăn kéo, và tất cả những chỗ có thể cất giữ bí mật.
Hành vi chẳng quanh minh chính đại, rình rập tư ẩn của người khác, làm hắn thấy có chút không được tự nhiên, loại thủ đoạn này bản thân nó cũng đã có ý không tôn trọng người chết.
Nhẫn nhịn khó chịu, lục tung căn phòng từ trên xuống dưới, Kiều Cương vẫn chẳng mảy may có chút thu hoạch.
Những chỗ mà con trai thích giấu đồ hắn đều đã tìm qua, như là trong ruột nệm, những chỗ đại loại như hộc bàn hai đáy, nhưng thậm chí ngay cả một cuốn ‘hữu sắc thư tịch’ cũng tìm không được, như vậy đối với một thằng con trai mà nói, thật sự là không quá bình thường, đương nhiên cũng có thể là khi mẹ Tống Viễn dọn dẹp di vật đã vất đi.
Kiều Cương bất đắc dĩ nhìn bức họa, đối mặt với người đang ngủ say oán giận: "Ghê tởm, lẽ nào ngày hôm nay chẳng phát hiện được gì?"
Vừa dứt lời, trong căn phòng trống trãi vang lên "bộp" một tiếng.
Giữa đêm tối vắng vẻ, thình lình xảy ra đích tiếng vang, làm trái tim đều phải dừng lại, Kiều Cương hoảng hồn, mạnh liệt quay đầu hướng xuống mặt đất, một quyển sách lẳng lặng nằm đó.
Vừa rồi chính là một quyển sách từ trên giá rớt xuống.
Thế nhưng, vì sao sách được xếp cẩn thận như vậy, lại chẳng có dấu hiệu gì liền rớt xuống đây?
Đè nghi hoặc trong lòng xuống, Kiều Cương nhặt quyển sách dưới đất lên, nhìn kỹ, phát hiện là một bản ghi chép dày cộm. Hắn tùy tiện mở ra một tờ, bên trong chi chít viết đầy chữ, nhìn sơ một chút hình như là một quyển nhật ký.
Kiều Cương xem vài đoạn trong đó ——
Ngày hôm nay ta không có nhìn thấy hắn, đại khái lại trốn học rồi. Trên lớp học không có hắn, thời gian trôi qua trở nên chậm chạp khác thường, đến nỗi ngay cả hoa dành dành bên bệ cửa sổ đang nở rất mùi, cũng mất đi hương thơm ngày xưa...
Buổi tối một mình ăn đĩa cơm khoai tây xào thịt, thịt rất dai, lần này kêu đồ ăn bên ngoài đầu bếp tay nghề thật kém cỏi, nhưng so ra vẫn tốt hơn mẹ làm. Bà ấy không ở nhà, từ hai ngày trước chiến tranh lạnh với ba, cũng không nấu cơm nữa.
Thành thật mà nói, nếu như như vậy có thể không ăn cơm mẹ nấu, ta không ngại bà ấy giận dỗi thêm mấy ngày nữa.
...
Kiều Cương xem vài tờ, nội dung đều là một ít sinh hoạt hàng ngày. Duy nhất không biến đổi chính là, mỗi lần hắn đều sẽ nhắc tới một người.
Người kia là bạn học trong lớp hắn, đáng tiếc liên tục lật mấy tờ, hắn đều không phát hiện được tên người kia. Kiều Cương cho rằng nên mang quyển nhật kí này về, cố gắng có thể từ nó tìm được gì đó.
Lúc hắn khép lại quyển nhật ký, bỗng nhiên bên tai thổi qua một trận gió lạnh, thân thể hắn mẫn cảm run lên.
Vừa rồi, hình như có cái gì đó đụng vào vành tai, kỳ thực hắn nghĩ dùng từ "liếm" thì chính xác hơn...
Hắn cảnh giác nhìn bốn phía, cửa sổ đều đóng chặt, không thấy có chỗ nào bất thường. Chỉ là nếu không có mở cửa, vậy gió là từ nơi nào tới đây?
Kiều Cương bỗng nhiên cảm thấy khí lạnh bốc lên, không khỏi nhớ tới lần trước nhìn thấy Tống Viễn, đôi mắt lam nhạt xinh đẹp trong ấn tượng, cũng trở thành âm khí dày đặc.
Hắn một giây cũng không muốn ở lại chỗ này, vì vậy vội vội vàng vàng ra khỏi gian phòng.
Sau khi đi qua hành lang là cầu thang, cầu thang làm bằng gỗ, hơn nữa đã hơi cũ, đi lên sẽ có tiếng cọt kẹt.
Kiều Cương đi hai bước, liền phát hiện không thích hợp ——
Âm thanh xuống lầu nhiều hơn một tiếng!
Giống như có người gắt gao bám sát phía sau hắn, Kiều Cương cảm thấy lông tơ cả người đều phải dựng đứng cả lên!
Hô hấp trở nên gấp gáp, hắn âm thầm nói với chính mình không nên quay đầu lại, coi như chuyện gì cũng không biết. Hắn cũng không dám chạy, chỉ có thể nỗ lực duy trì tốc độ đều đều bước xuống.
Nhưng loại tiếng động này cứ như bóng với hình theo sát hắn, giống như chỉ một giây sau, sẽ có một cánh tay từ phía sau bám vào vai hắn. Kiều Cương lúc này lỗ tai ông ông, trái tim cũng giống như sắp sửa nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cả đoạn thang xuống lầu đi bất quả chỉ tốn nửa phút, như hắn cảm thấy đây là nửa phút dài nhất của đời mình.
Khi bàn chân cuối cùng đặt xuống lầu dưới, Kiều Cương cũng nhịn không được sợ hãi nữa, chạy cấp tốc qua khỏi phòng khách ra bên ngoài, may mắn cửa phòng khách không giống như hắn nghĩ vậy mở không ra, hắn rất thuận lợi chạy qua sân, ra bên ngoài.
Nghe được tiếng đóng cổng, hắn cong lưng đứng thở phì phò, hình như đã chặn một số thứ xấu xa lại phía sau cánh cửa.
Khi bình tĩnh trở lại rồi, hắn cũng từng suy nghĩ, nếu như lúc đó xoay người lại thì làm sao?
Nếu như quả thật là Tống Viễn đã chết, điều không phải đúng lúc có thể hỏi hắn về những vụ án giết người sao?
Nhưng con người luôn luôn đối với những chuyện không biết tràn ngập sợ hãi, đây là bản tính trời sinh của loài người, lúc đó hắn chỉ là phục tùng khuyến cáo của bản năng.
Nghỉ ngơi một hồi, nhịp tim hồi phục rồi, Kiều Cương nhanh chóng rời khỏi đây, trong đêm khuya đã không còn giao thông công cộng, Kiều Cương chỉ có thể lựa chọn đón taxi trở về.
Giây phút đặt chân vào nhà, hắn mới cảm thấy an toàn thật sự, khi đó đã là rạng sáng ba giờ.
Mệt mỏi rất nhanh chiếm lĩnh thân thể hắn, ngay cả tắm cũng không chú ý, hắn vừa ngã lên giường liền lâm vào giấc ngủ sâu. Mà quyển nhật kí trong lòng nhẹ nhàng lướt xuống giường...
Ngày hôm sau, Kiều Cương đương nhiên đến muộn, tháng này tiền thưởng xem như đi tong rồi, tâm trạng hắn u ám cả ngày, cuối cùng từ chối lời mời liên hoan của đồng nghiệp, sớm đi về nhà.
Tùy tiện nấu chút đồ nhét vào bụng, hắn bắt đầu nghiên cứu quyển nhật ký. Tuy rằng hắn luôn luôn cho rằng rình rập tư trang của người khác không phải là một hành vi đạo đức.
Bắt đầu xem từ trang đầu tiên, thời gian là năm hai 〇〇 tám , vừa lúc là tám năm trước, khi đó Kiều Cương vừa mới vào cao trung.
Nhật ký cũng không phải mỗi ngày đều ghi chép, có lúc cách hai, ba ngày mới viết một lần, thời gian lâu nhất là thậm chí một, hai tuần mới viết một lần.
Nhật ký ban đầu chính là sự xem thường và chán ghét đối với cuộc sống cao trung. Từ tự thuật trong nhật kí, Kiều Cương biết lúc Tống Viễn ở sơ trung, đã tự học chương trình học cao trung rồi.
Hơn nữa hắn không thích sinh hoạt tập thể, trong hoàn cảnh nhiều người, tính cánh âm trầm hướng nội của hắn, luôn luôn trở thành đối tượng xa lánh của người khác. Với hắn mà nói, cùng người khác gặp gỡ chính là chuyện vừa buồn chán lại vừa phiền phức.
Điểm ấy trong nhật kí của hắn biểu hiện rất rõ ràng.
Nhưng song song Kiều Cương cũng rất giật mình phát hiện, hắn là một người có lòng báo thù rất mạnh, những kẻ từng khi dễ hắn, sau đó đều bị hắn trả thù, tuy rằng trong phần lớn thời gian, bọn họ đều không biết đây là do một tay hắn đạo diễn.
Đầu óc thông minh, tính cách quái gở, đối với người khác lạnh lùng hơn nữa tự kỷ, đây là Kiều Cương nhận xét Tống Viễn từ trong nhật ký.
Tuy rằng nói cuộc sống cao trung của Tống Viễn rất không thú vị, nhưng hắn vẫn kiên trì mỗi ngày đúng giờ đi học, mỗi lần thi cử cũng bảo trì thành tích ở lớp giữa, như vậy sẽ không trở thành đối tượng chú ý của thầy cô và bạn học, hơn nữa bề ngoài không có gì đặc sắc của hắn, ai cũng đều sẽ không đặc biệt chú ý hắn.
Cao trung đối với hắn mà nói, chỉ giống như một màn không thể không chơi, trong một trò chơi nhiều cảnh.
Tình huống như vậy, mãi cho đến khi xuất hiện một người, mới bắt đầu có biến hóa.
Tự thuật trong nhật ký gián đoạn một khoảng thời gian dài, đoạn thời gian này là lúc đường nhìn của Tống Viễn tập trung vào bóng dáng cuả một người khác.
Nội dung lúc đó, trên cơ bản mỗi ngày đều là viết quay xung quanh hắn.
Căn cứ vào miêu tả của hắn, người kia đều không giống với những người bên cạnh hắn. bề ngoài kiêu ngạo lạnh lùng của người kia, bên trong thật ra rất dịu dàng lương thiện. Trong nhật kí, hắn ví von đối phương giống như kẹo cứng nhân sôcôla, chỉ cần cắn bể lớp vỏ cứng ngắt bên ngoài, sẽ tiếp xúc với nội tâm mềm mại ngọt ngào của đối phương.
Kiều Cương thấy sự so sánh này, trong lòng không khỏi rét lạnh một chút.
Đặc thù rõ ràng như thế, theo lý thuyết hắn hẳn là rất có ấn tượng đích mới đúng, nhưng mặc cho hắn lục tung dữ liệu về các bạn học cao trung trong đầu, cũng chẳng tìm ra được một người phù hợp với điều kiện trên.
Tống Viễn trong nhật ký ghi lại những chuyện người kia mỗi ngày làm, tất cả đều cực kì tỉ mỉ cẩn thận, chi tiết cụ thể tới mức thậm chí mỗi ngày người kia mặc quần áo màu gì, tóc chải kiểu gì, bữa sáng ăn cái gì vân vân cũng ghi lại, làm Kiều Cương hầu như phải nghi ngờ hắn có phải là con bọ chét trên người anh bạn sôcôla kia không.
Bởi vì nội dung vừa nhiều vừa lộn xộn, Kiều Cương nhìn vài tờ liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, ấn tượng về người kia càng không có chút khái niệm.
Vì ngày mai đi làm sớm, Kiều Cương rất thức thời trước tiên đặt nhật ký sang một bên, sau đó tiến vào ổ chăn ngủ khò.
Vài ngày sau đó, Kiều Cương đều là rất sớm liền trở về nhà nghiên cứu quyển nhật ký đó, vẫn duy trì liên tục đến khi Lâm Hiển trở về. Kiều Cương suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết định không nói chuyện này cho Lâm Hiển, dù sao nguồn gốc của nó vẫn bất chính, sợ Lâm Hiển hỏi làm thế nào lấy được, còn không bằng chính mình tìm được đầu mối rồi lại nói cho hắn.
Sau khi trở về ,chuyện đầu tiên Lâm Hiển làm là nhốt mình trong thư phòng, ở trong đó cả ngày mới đi ra.
Trên bàn đã dọn sẵn thức ăn của dì giúp việc làm, Kiều Cương ngồi ở trước bàn hỏi hắn lần này xuất hành thế nào, Lâm Hiển suy nghĩ rồi gật đầu, nói: "Cũng tính là có thu hoạch."
Tiếp đó hai người bắt đầu ăn, Lâm Hiển bỗng nhiên nhớ tới, hỏi hắn: "Ngươi sáng sớm thức dậy trên người còn đau nhức không?"
Kiều Cương gật đầu, "Hình như so với trước đây càng nặng hơn một chút."
Lâm Hiển từ trong túi lấy ra một bình thuốc đưa cho hắn.
"Cho ngươi, thuốc mỡ bên trong dùng rất được, ta thuận tiện mang về cho ngươi một lọ, buổi tối xoa bóp."
Kiều Cương tiếp nhận rồi, trong lòng có vài phần cảm động, nghĩ người này tuy rằng bình thường thái độ làm người rất nghiêm túc, nhưng tâm địa cũng vô cùng tốt, Vì vậy thật vui vẻ tắm nước nóng xong, liền thoa rượu thuốc nằm trên giường.
Trong một gian phòng khác, Lâm Hiển ngồi ở trên giường, TV loại nhỏ trước mặt đang phát ra hình ảnh, người trên hình bất ngờ là Kiều Cương.
Kiều Cương trong màn hình mới từ phòng tắm đi ra, nửa người dưới bọc khăn tắm, đi tới bên giường bắt đầu thay áo ngủ.
Lâm Hiển trên mặt không chút biểu tình, không hề chớp mắt theo dõi hắn.
Kiều Cương thay đồ rồi rất nhanh đi vào giấc ngủ, chỉ để lại đầu giường một ngọn đèn nhỏ chiếu sáng.
Sau đó là một khoảng thời gian dài chờ đợi buồn chán. Lâm Hiển rất có kiên trì, trong lúc đó ngay cả tư thế của hắn cũng chưa từng thay đổi.
Rốt cục khi thời gian trên màn hình trôi qua hơn hai giờ, cử động kì dị bắt đầu rồi.
Lâm Hiển ngừng thở, nhìn chằm chằm vào hình ảnh, con mắt cũng không chớp một cái.
Thấy được đến cuối cùng, hắn mới mở miệng: "Quả thế."
Ngày thứ hai, Kiều Cương sáng sớm thức dậy liền cảm thấy Lâm Hiển ngày hôm nay có chút khác thường, từ bề ngoài hắn đích xác không có gì bất đồng, nhưng mà hành vi cử chỉ của hắn lại...
Lâm Hiển thấy Kiều Cương mãi nhìn chằm chằm vào mình, mỉm cười hỏi: "Làm sao vậy?"
Kiều Cương có chút lo lắng hỏi hắn: "Ngươi ngày hôm nay không có việc gì chứ?"
"Ta khoẻ, vì sao hỏi như vậy?"
"Ngươi ngày hôm nay gắp dưa muối cho ta hai lần, thêm cho ta hai chén cháo."
Lâm Hiển như trước mỉm cười: "Có cái gì sai sao?"
"..."
Quá sai còn gì! Lâm Hiển chưa từng đối xử với hắn ân cần như thế, thái độ tốt đẹp của hắn làm Kiều Cương cảm thấy da đầu tê dại.
Lâm Hiển nhìn hắn, vẫn là vẻ mặt "Ta rất bình thường, nhưng thật ra ngươi không sao chứ".
Kiều Cương ha hả cười gượng hai tiếng, đối phương lúc này đột nhiên vươn tay sờ mặt hắn.
Kiều Cương bản năng rụt cổ lại, Lâm Hiển đã từ bên môi của hắn nhặt xuống một hạt cơm, thừa dịp hắn chưa kịp phản ứng cho vào trong miệng, sau đó nhe răng cười: "Lãng phí lương thực là thói quen xấu."
Chiếc đũa của Kiều Cương đánh rơi trên bàn.
"Ta... Ta ăn no rồi!"
Kiều Cương cuối cùng chạy cùng tay cùng chân ra khỏi cửa.
Mấy ngày sau đó, Kiều Cương đều có loại cảm giác hư ào như đang nằm mơ. Bởi vì Lâm Hiển ân cần làm hắn có loại nghi vấn "Lẽ nào tận thế sắp tới rồi".
Từ buổi sáng ngày hôm đó, Lâm Hiển lập tức sửa đổi thái độ có chút nhạt nhẽo thường ngày, mỗi ngày dịu dàng hỏi hắn muốn ăn cái gì, lại phân phó dì giúp việc ứng theo yêu cầu của hắn mà làm; lúc tan ca về nhà, Lâm Hiển còn có thể thân thiết giúp hắn chuẩn bị nước tắm.
Mà làm cho hắn không thể chịu được là, Lâm Hiển đối với hắn động tay động chân.
Hắn gần đây rất thích thình lình ôm thắt lưng hắn một cái hay là sờ sờ mặt hắn, mặc kệ Kiều Cương kháng nghị làm sao, vẫn không thay đổi tật xấu.
Mỗi ngày đều phải ra sức ứng phó, Kiều Cương ngay cả tiến độ xem nhật ký cũng phải chậm lại.
Hắn thậm chí có xung động muốn mang Lâm Hiển đi khám bác sĩ tâm lí!
Có lẽ là mấy ngày rồi không nhìn thấy hoạt động của Lâm Hiển, gần đây chỉ cần hắn ra khỏi cửa liền sẽ gặp chuyện không may.
Nếu không phải là chậu hoa từ trên lầu rớt xuống, thiếu chút nữa đập vào đầu hắn, thì là xe trên đường bỗng nhiên không khống chế được, thiếu chút bỏ qua luật lệ giao thông, lúc đèn xanh cán qua hắn đang đi qua đường.
Vận khí xui xẻo của hắn làm Kiều Cương cũng phải bắt đầu lo lắng, khuyên hắn sắp tới tốt nhất đừng ra khỏi cửa nhiều, tránh điềm xui.
Nhưng Lâm Hiển nghe xong chỉ là cười cười, giống như toàn bộ chẳng để ở trong lòng, vào bữa ăn, thậm chí còn đùa giỡn hôn lên mặt Kiều Cương một cái, đương nhiên giá phải trả chính là trên bụng xanh một khối. Nếu bàn về tốc độ và sức lực đánh người, Kiều Cương quả thật đều không sai.
Lúc hai người đang đùa giỡn đánh nhau, Lâm Hiển bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại, muốn hắn phải ra vùng ngoại thành một chuyến.
Bởi vì có thể phải uống rượu, Lâm Hiển không lái xe đi. Sự việc xử lí xong, đã là hơn mười giờ tối, hắn từ chối ý tốt của nhóm bạn muốn đưa hắn về nhà, ở bên đường vẫy taxi trở về thành phố.
Tài xế xe tướng mạo phổ thông, da ngăm đen, bộ dạng cười lên thật thà chất phát. Lâm Hiển nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy có chút quen mặt, nhất thời lại không nhớ ở nơi nào gặp qua.
Tài xế nghe hắn nói như vậy, cười nói có thể là hắn trước đây từng đi xe này, Lâm Hiển mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Từ vùng ngoại thành lái vào nội thành, đại khái cần một giờ đi xe, Lâm Hiển ngồi trên xe buồn chán nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Nếu như là ban ngày, còn có thể nhìn cảnh sắc xanh tươi ven đường, nhưng buổi tối thì chỉ có thể nhìn thấy những tảng đá được đèn đường chiếu tới.
Có thể bởi vì không khí trong xe quá yên lặng, tài xế bắt đầu tìm một đề tài nói chuyện phiếm với Lâm Hiển.
Đầu tiên là trò chuyện về thời tiết, lại đến tình hình giao thông, sau đó là các loại tin tức cùa làng giải trí, tin tức trong ngoài nước, cuối cùng tài xế vô cùng thần bí nói tới tin đồn đoạn đường này có quỷ.
"Trên con đường này có quỷ?" Lâm Hiển hình như rất hăng hái.
"Đã truyền hơn một năm rồi, nghe nói một năm trước có một cô gái bị xe tải cán chết, tài xế gây án xong bỏ chạy. Sau đó thường có người lái xe gặp cô gái muốn đi nhờ xe, nhưng một khi để cô gái đó lên xe..."
Tài xế cố ý ngưng ngay chỗ này, Lâm Hiển phối hợp mà hỏi thăm: "Làm sao vậy?"
"Phàm là chiếc xe nào mà cô gái ấy lên, nhất định bị quỷ dẫn đường, luôn luôn trở lại chỗ lúc trước đón cô ta. Nếu như lúc này nhìn lại cô gái kia, sẽ thấy gương mặt lúc bị xe cán chết của cô gái, một gương mặt không rõ đâu là máu thịt..."
"... Nói xong rồi? Điều không phải rất kinh khủng sao."
Liên quan với chuyện nữ quỷ đi nhờ đường, tùy tiện tìm xem cũng ra một đống, chuyện như vậy thực sự đã nghe nhiều.
"Ha hả, quả nhiên không hù được ngươi."
"Biên tập thành như vậy, cố sự kia đương nhiên là giả phải không?"
"Không, là thật." Giọng nói của tài xế bỗng nhiên nghiêm túc khác thường, hắn quay đầu, trên mặt không hề mang theo dáng tươi cười, rất nghiêm túc nói, "Chuyện này là sự thật."
Lâm Hiển không thèm nói lại, im lặng lần thứ hai bao phủ hai người.
Xe ở trên đường chạy rất nhanh, trên đường hầu như không nhìn thấy phương tiện nào khác.
Bỗng nhiên, ở bên đường phía trước xuất hiện một cô gái trẻ mặc váy trắng, cô ta đang vẫy tay với xe.
Tài xế không nói gì, cũng không có ý giảm tốc độ.
"Dừng xe." Lâm Hiển la lên.
Tài xế cũng không nghe hắn nói, mà tiếp tục lái xe về phía trước. Xe rất nhanh lướt qua cô gái kia, Lâm Hiển từ kính hậu xe nhìn bóng dáng càng lúc càng nhỏ của cô gái.
"Vừa rồi vì sao không dừng xe?"
Tài xế lạnh lùng nói: "Quy tắc buổi tối lái xe, không thể giữa đường cho nữ giới đi nhờ xe."
"Vì sao?"
Nửa đêm để một cô gái đơn độc đứng trên đường, là một việc rất nguy hiểm.
"Nhớ kỹ chuyện ta vừa nói không? Bởi vì lên xe, không nhất định là người."
"..." Lâm Hiển muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn xoay đầu ra ngoài cửa sổ.
Xe chạy thật lâu, bên trong xe chỉ nghe thấy tiếng động cơ.
Đột nhiên, ở ven đường phía trước nhảy ra một bóng người, tài xế hoảng loạn nhấn thắng gấp, tiếng ma sát chói tay cắt đứt màn đêm yên tĩnh. Hỗn loạn qua đi, xe ngừng lại.
Bên trong xe hai người gấp gáp thở dốc, Lâm Hiển muốn xuống xe xem tình hình của người nọ, lại bị tài xế kéo lại.
"Không... không nên xuống dưới."
"Buông tay, người nọ có thể còn cứu được!"
Lâm Hiển cảm giác được cánh tay của đối phương hơi run run.
"Ngươi... Ngươi không phát hiện người chúng ta vừa đụng phải, chính là cô gái vừa nãy vẫy xe sao?"
Lâm Hiển ngừng động tác tránh né tay hắn, một lát nói rằng: "... Ngươi xác định là cô ta sao?"
"Ta thấy được... rất rõ ràng."
Lâm Hiển cảm thấy cánh tay hắn càng thêm run rẩy.
Nếu như là cô gái vừa rồi đón xe, sao có thể nhanh như vậy chạy tới trước bọn họ, sau đó để cho bọn họ cán lên?
"Ta xuống xe xem thử... Nếu như ngươi sợ, trước hết ngồi ở trên xe."
Mặc kệ thế nào, hắn đều phải xuống xe nhìn một chút, nếu như bọn họ đụng phải thực sự là người, chậm một phút cứu chữa, mạng sống của người ta càng thêm nguy hiểm.
Mở cửa xe, Lâm Hiển đi tới trước xe, căn bản không thấy người nào. Trên con đường này, ngoại trừ xe, cái gì cũng không có.
Trên mặt đường cũng vô cùng sạch sẽ.
Nhưng hắn tận mắt thấy có người đột nhiên chạy đến, cảm giác va chạm khi đó vô cùng rõ ràng, sao lại có thể không có ai? Lâm Hiển còn cẩn thận kiểm tra phía dưới xe, căn bản không có chỗ nào có thể giấu người được.
Lẽ nào vừa nãy hai người hoa mắt rồi sao?
Hay là nói, bọn họ đụng phải... Thực sự không phải người?
Khí lạnh chậm rãi từ lòng bàn chân bốc lên, Lâm Hiển cảm thấy mình lên xe nhanh một chút thì tốt hơn.
Lâm Hiển hướng lên xe, nhưng phát hiện biểu hiện của tài xế không quá bình thường, sắc mặt trắng bệch nhìn hắn.
Lâm Hiển rất nghi hoặc, hắn vừa muốn mở cửa xe, ở trên cửa sổ bằng kính trên xe thấy được bóng của mình, mơ hồ thấy... Có cái gì đang nằm úp sấp trên lưng hắn, từ trên vai hắn lộ ra một góc.
Lâm Hiển cứng ngắc quay đầu, chậm rãi nhìn về phía phía sau.
Một gương mặt tái nhợt không có chút máu, con mắt xám trắng mở to không có con ngươi, đường nhìn tương đối con mắt hắn.
Lâm Hiển hít vào một ngụm khí lạnh, lui về sau vài bước. Đứng vững rồi, nhìn lại phía sau một lần nữa, cái gì cũng không có.
Không thể ở lại chỗ này. Hắn mở cửa xe ngồi xuống, tài xế lập tức khởi động xe, giữa chừng khẩn trương tới mức thậm chỉ phải phát động vài lần mới thành công.
"Ta... Ta đã nói cô gái kia không thích hợp, cô ta nhất định là oan hồn uổng mạng trên đường này, bây giờ tìm ngươi đòi mạng."
Tài xế hoảng loạn nói, Lâm Hiển cắn môi không nói lời nào.
Tốc độ xe vô cùng nhanh, giống như bóng ma bay trên đường. Mong ước duy nhất bây giờ của bọn họ, chính là nhanh lên một chút chạy đến khu vực thành thị.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, nhưng vẫn không thấy được ánh đèn của thành phố, theo lẽ thường mà nói, bọn họ hẳn là đã sớm tới nơi rồi mới phải.
"Là quỷ dẫn đường... Chúng ta nhất định là gặp phải quỷ dẫn đường rồi." Tài xế bỗng nhiên nói, hắn dùng tay lau mồ hôi trên mặt, "Ngươi xem, chúng ta đi qua cái biển quảng cáo này đã ba lần rồi."
Hắn nói không sai, Lâm Hiển cũng đã sớm chú ý, chỉ là sợ tài xế quá khủng hoảng nên không nói gì.
"Bình tĩnh một chút, chúng ta có phải quẹo nhầm đường rồi không?"
Tài xế cười khổ nói: "Không nói dối ngài, đoạn đường này một tuần ít nhất tôi cũng đi một chuyến, cho tới bây giờ chưa bao giờ đi sai. Ngày hôm nay là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, đây cũng không thể là đường vòng cung a, không thể nào lại quay trở lại thế này."
Lâm Hiển suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: "Tiếp tục chạy."
Dọc theo đường, hắn cẩn thận quan sát tình hình trên đường, phát hiện xe mỗi lần đi qua chỗ rẽ thứ tư, sẽ một lần nữa trở lại điểm bắt đầu, lập lại vài lần đều như nhau.
Trong loại hoàn cảnh khốn cùng dường như không bao giờ kết thúc, tậm trạng của con người sẽ trở nên dị thường táo bạo, tài xế càng không ngừng đốt thuốc.
Lâm Hiển đề nghị đi hết con đường này liền đổi ngả rẽ, không đi theo đường cũ, xem như vậy có thể đi ra ngoài hay không.
Nhưng kết quả vẫn như vậy, mặc kệ bọn họ đi như thế nào, cuối cùng vẫn sẽ ở ngả rẽ thứ tư quay về điểm khởi đầu.
Lúc này đã là một giờ khuya, bọn họ vốn là mười hai giờ đã phải trở về trong nội thành rồi.
Ven đường, cũng không thấy trên đường có loại xe cộ nào khác. Thử mở điện thoại di động, nhưng điện thoại di động một chút tín hiệu cũng không có.
"Kia... là cô gái kia!"
Bỗng nhiên tài xế vô cùng khẩn trương chỉ về phía trước. Lâm Hiển thấy dưới đèn đường phía trước có một cô gái, vẫn là váy trắng, cô ta cũng như lần trước vậy, đứng ở đó vẫy tay với bọn họ.
Lâm Hiển bọn họ đương nhiên không được dừng xe lại, trái lại tăng tốc muốn chạy qua, kết quả người con gái phía trước đột ngột vọt qua. Cường liệt va chạm qua đi, xe ngừng lại, Lâm Hiển và tài xế hai người đối diện.
"Khốn nạn! Đi về nhà mẹ ngươi ấy!" Cuối cùng tài xế càng hung hăng, nhấn chân ga phát động xe.
Dưới xe truyền tới cảm giác cán qua vật gì đó, hai người trong lòng đều sợ hãi.
Xe vững bước lái đi rồi, hai người song song thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng xe chạy được một đoạn thời gian rồi, một màn tương tự lại lần thứ hai trình diễn...
Cô gái kai luôn đứng cố định cùng một chỗ, giống như đang chờ bọn họ đến. Mặc kệ tài xế có né thế nào cuối cùng cũng phải đụng vào cô ta, sau đó cán qua thân thể của nó.
Giống như cảnh tượng lạ lùng trong phim ma, nhiều lần phát sinh, áp lực và khẩn trương trong lòng sắp làm cho không thở nổi, đến nỗi ngay cả sợ hãi cũng dường như chết lặng.
Cứ tiếp tục như thế, sẽ có một người phải điên mất. Mà hỏng nhất chính là, xăng trong xe sắp hết.
Bất đắc dĩ, chỉ có thể dừng xe ở bên đường.
Tài xế hung hăng châm điếu thuốc nói: "Nếu không thì đến trạm xăng dầu phía trước mua một thùng qua? Ta nhớ kỹ cái trạm xăng dầu đó cách chỗ này chừng hai km."
Lâm Hiển phủ quyết đề nghị của hắn: "Không được, chúng ta vẫn chạy vòng vòng ở đây, ai biết lát nữa có thể tìm được trạm xăng dầu kia không?"
Cuối cùng hai người chỉ có thể im lặng ngồi trong xe, có lẽ biện pháp tối nhất bây giờ, chính là ngồi ở trong xe đợi đến khi mặt trời mọc.
Tài xế lại châm thuốc, mu bàn tay hắn cầm điếu thuốc có mấy vết bớt màu tím, Lâm Hiển mở hai mắt nhìn. Khói xanh phiêu đãng ở trong xe, Lâm Hiển không hút thuốc, hắn không nói gì thêm, chỉ là hơi cau mày.
"A, ngại ngùng, ngươi không hút thuốc lá phải không?"
Lâm Hiển lắc đầu, nói không có gì.
Tài xế lại hút vào một hơi, "Lại nói tiếp, tiên sinh ngươi là người ở nơi nào a?"
"Chính là người ở đây."
"Ha hả, người thành phố thật là tốt a, chúng tôi người ở nơi khác đến ở chỗ này kiếm ăm thật không dễ dàng, cả ngày mệt muốn chết cũng không kiếm được mấy đồng tiền. Ngài không biết chứ, ta trước đây làm nghể sửa xe, thấy qua nhiều chiếc xe thật tốt, nhưng chính là cho dù có nhìn bao nhiêu, xe đó cũng không phải của mình, nhiều lắm cũng chỉ có thể sờ mó."
Lâm Hiển nghe được hắn nói đến trước đây làm sửa xe, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, mơ hồ nhớ tới gì đó.
"Phải? Đúng lúc ta cũng có một người bạn làm sửa xe, ngươi trước đây là ở nơi nào làm?"
"Chính là Thụy Hâm a, ngài đại khái không biết, đó cũng coi như là một xưởng sửa xe khá lớn."
"... Thật trùng hợp, bạn của ta cũng làm ở chỗ đó."
"Ha hả, hắn tên là gì, ta nhất định quen biết. Nói lại lúc trước từng có chút xung đột với đồng nghiệp, bây giờ nhớ lại, thật đúng là ngại ngùng."
Lâm Hiển nhìn gương mặt ngay từ đầu đã có chút quen thuộc của đối phương, trầm giọng nói: "... Văn Đại Dũng?"
Tài xế kinh ngạc trợn to mắt, "Ngươi thế nào biết tên của ta?"
Thấy ánh mắt đề phòng rõ ràng của Lâm Hiển, hắn chậm rãi thu hồi biểu hiện thật thà chất phác trên mặt.
"Còn tưởng rằng ngươi không nhận ra ta đi, cảnh sát tiên sinh."
Hắn mỉm cười với Lâm Hiển, trong ánh mắt lóe ra tia độc ác.
Lâm Hiển hiễu rõ rồi, vì sao ngay từ đầu thấy hắn có cảm giác quen thuộc. Những nạn nhân trước, cũng không phải tiêu điểm quan tâm của hắn, hơn nữa ánh sáng lờ mờ, còn có những chuyện xảy ra, làm phân tán lực chú ý của hắn, hắn vẫn không nhớ được, tại xế xe trước mắt là kẻ đã chết Văn Đại Dũng.
Vừa nãy chú ý tới vết tích trên tay đối phương, kỳ thực là vệt lốm đốm của xác chết.
Hắn còn thắc mắc vì sao vùng ngoại thành vốn rất ít xe taxi, lại trùng hợp như vậy ở ngoài cửa có một chiếc, quả thực giống như đợi riêng mình hắn, thì ra đây là kế hoạch đã sớm an bài.
"Chuyện vừa rồi hù ngươi sợ sao? Ha hả, kịch bản ta biên soạn rất kinh khủng phải không? Nhưng mà thật đáng tiếc, ngươi không có sợ hãi như ta tưởng tượng."
Văn Đại Dũng đã rút đi lớp nguỵ trang bên ngoài.
Dưới ngọn đèn, lớp da xanh đen của nó tản ra mùi tanh tưởi thối nát, phía dưới có giòi bọ đang chậm rãi nhúc nhích. Hơn nữa mỗi một câu nói, có một ít máu đỏ đen từ trong mũi miệng của nó chảy ra.
Xuất hiện trước mặt Lâm Hiển, là một cổ thi thể đã hư thối.
"Vốn còn muốn chơi với ngươi một chút, đáng tiếc thời gian sắp hết rồi, không thể làm gì khác hơn là cho ngươi ra đi sớm một chút."
Văn Đại Dũng nói, cánh tay phù thũng trướng lớn hơn hai lần bình thường, duỗi về phía cái cổ của Lâm Hiển.
Cánh tay đã từ trước yên lặng hướng đến cửa của Lâm Hiển nỗ lực muốn mở cửa xe, nhưng cửa xe không biết lúc nào đã khóa lại.
"Ta nói rồi... Ngươi chạy không thoát đâu." Nó dùng tiếng nói khàn khán nói: "Nếu như ngươi cầu ta, có thể sẽ cho ngươi chết thoải mái một chút."
Văn Đại Dũng cười ác độc, móng tay đã dài ra hơn phân nửa đầu ngón tay, lập tức sắp chạm vào cổ hắn.
Nụ cười của Văn Đại Dũng rất hưởng thụ, nó luôn luôn hưởng thụ cảm giác bắt nạt người khác, điểm ấy cho dù sau khi nó chết rồi cũng không có thay đổi.
Lâm Hiển không còn chỗ chạy trốn, đã chuẩn bị tâm lí liều mạng, chỉ cần cánh tay đối phương chạm đến mình lập tức sẽ động thủ!
Giấy phút đó thực sự tới rồi, hắn trái lại phát hiện thân thể căn bản không thể nhúc nhích!
Mụi vị xác chết thối rửa tởm lợm bốc đầy khoang mũi, đau đớn trên cổ chậm rãi lan theo từng đợt hít thở không thông...
Hắn sẽ chết sao?
Ngay giây phút ý thức bắt đầu không rõ ràng, hắn nghe được tiếng vỡ nát...
Sau đó là tiếng kêu thảm thiết bén nhọn, trước mắt đột nhiên trở nên rất sáng, sáng đến mức con mắt hắn cảm thấy đau đớn...
Cuối cùng, ý thức lâm vào một mảnh hắc ám.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.