Chiều hôm đó hễ rảnh ra là Doãn Hạo gọi cho Cam Lạc Lạc nhưng không lần nào được bắt máy. Cuối cùng Doãn Hạo đành nhắn tin cho cô ta, hy vọng có thể sớm hẹn gặp lần nữa.
Nhưng đến tận cuối giờ làm việc Cam Lạc Lạc cũng không trả lời tin nhắn của Doãn Hạo, thậm chí khi gọi lần nữa thì cô ta đã tắt máy rồi.
Nhà Cam Lạc Lạc ở tầng sáu của một tòa chung cư cũ, đèn cảm ứng âm thanh trong hành lang tậm tịt lúc được lúc mất.
Quý Thương ho một tiếng, đèn sáng.
Doãn Hạo vừa đi vừa nghiêng đầu quay lại nhìn anh, hỏi: “Vẫn chưa khỏi ho à? Mấy hôm nay làm suốt mệt quá. Mai anh ở nhà nghỉ đi, có gì mới em báo cho.”
Quý Thương bước lên với Doãn Hạo, cười nói: “Sợ anh gặp anh Hằng Viễn à? Ghen dữ vậy hả?”
Doãn Hạo dừng bước, anh đứng trên bậc thang cao hơn chỗ Quý Thương hai bậc và quay lại đáp: “Em đâu có ghen.”
Quý Thương cũng dừng lại, ngẩng lên nhìn Doãn Hạo. Anh đáp đầy tin tưởng: “Anh biết là em không ghen mà.”
Tào Vệ Vệ đã ký trát đòi nhân chứng, sáng mai Đinh Hằng Viễn sẽ phải đến đội hình sự để bị thẩm vấn.
Doãn Hạo đề nghị Quý Thương nghỉ ở nhà thực sự không phải vì anh không thích Quý Thương gặp Đinh Hằng Viễn, anh chỉ không muốn Quý Thương phải tận mắt chứng kiến người mình từng thích trở thành hung thủ giết người.
Một lát yên lặng, đèn trong hành lang lại tắt.
“Quay đây nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-thuong/2564394/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.