Hạt mưa mau nện đồm độp vào cửa kính rồi hối hả hòa thành dòng chảy xuống, giữa những khe nước có thể nhìn rõ cảnh vật bên ngoài.
Xe cộ, khách bộ hành, đường xá dần lướt qua và rồi tất cả cùng biến dạng, méo mó.
Mưa ngày càng to, không còn những hạt mưa rõ rệt vỗ vào kính, cũng không còn từng dòng nước đan lách vào nhau nữa, mưa trở thành cả vạt nước trùm lấy chiếc xe như một miếng bạt nilon.
Cảm giác u uất khiến Quý Thương muốn ngộp thở.
Nhịp di chuyển vội vã của cần gạt nước hòa vào tiếng mưa rầm rĩ. Giọng nói của Doãn Hạo là điều bình yên duy nhất trong không gian này.
“Giờ có đau không?” Doãn Hạo hỏi.
Quý Thương hoàn hồn, ngơ ngác hỏi lại: “Gì kia?”
Xe dừng lại trước ngã tư, Doãn Hạo nhẹ nhàng đưa tay lên xoa ót Quý Thương: “Vết thương cũ này, còn đau không?”
Quý Thương bần thần nhìn Doãn Hạo, nhất thời bao suy tưởng mông lung đè nặng trong lòng anh chợt trở nên nhẹ bẫng.
“Hết đau rồi.” Quý Thương cười đáp: “Anh nói vậy để nó nhớ ra anh, xem nó phản ứng thế nào thôi.”
“Hết đau thì tốt.” Doãn Hạo nắn nắn ót Quý Thương rồi nhanh chóng rụt tay lại trước khi tâm trí mình bắt đầu bay cao bay xa, “Nếu đau thì phải nói em biết nhé.”
“Ừ.” Quý Thương mỉm cười, “Đau thì sẽ bảo em.”
“Quý Thương này, anh có thể nói với em bất cứ chuyện gì.” Doãn Hạo bình tĩnh nói, “Tốt hay xấu, chỉ cần là chuyện của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-thuong/2564354/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.