“Cái chết của anh Bình thực sự không liên quan gì đến tôi cả, hôm nay tôi ngồi ở bờ sông cũng không phải là định tự sát để trốn tội. Tôi chỉ muốn ở một mình không nói chuyện với ai hết, đừng hỏi tôi nữa được không? Đừng bảo tôi sẽ vượt qua được, tôi sẽ quên được anh ấy, tôi sẽ gặp được người tốt hơn. Giờ tôi không muốn nghe những điều ấy.”
Trần Thiến Di nói xong thì vục mặt vào hai lòng bàn tay, gục đầu xuống bàn thẩm vấn khóc nghẹn ngào.
Sài Lộ nói: “Vậy tại sao cô lại nói dối? Đêm mùng hai tháng bảy camera giám sát khu nhà cô ghi được hình ảnh cô rời nhà lúc 9 rưỡi từ cổng sau. Trương Vệ Đông cũng khai đã gặp cô ở bờ sông Tân Hà lúc 10 rưỡi, nơi cậu ta gặp cô chỉ cách chỗ Vương Cảnh Bình bị hại hai mươi phút đi bộ. Cô Trần, cô có thể cho chúng tôi một câu trả lời hợp lý không?”
Trần Thiến Di ngẩng lên, cô nhìn từ Sài Lộ đến Từ Bân rồi đột nhiên cô cười thật mơ hồ: “Thật ra anh Bình không phải mẫu người tôi thích đâu. Trước kia tôi thích những người con trai hoạt bát, năng động cơ. Nhưng từ lúc quen anh Bình tôi cũng chẳng hiểu thế nào nữa, cứ vậy là tôi thích anh ấy. Chị có biết cảm giác thích phải một người hoàn toàn không thể là thế nào không? Chị biết khuyết điểm của anh ấy, chị chấp nhận nó rồi chị lại tìm được ưu điểm từ trong những khuyết điểm ấy, giống như chị làm mọi cách vẫn không thể thuyết phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-thuong/2564281/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.