Con người Quý Thương đúng là rất kỳ lạ. Tiểu thuyết của anh có rất ít độc giả, người hâm mộ anh có thể đếm trên đầu ngón tay nhưng hình như anh rất kiên trì với sự nghiệp sáng tác. Kiên trì đến mức đảo lộn cả nếp sinh hoạt bình thường.
Ban đêm anh dốc hết ruột gan vào câu chữ, rồi ban ngày anh ngủ tới quá trưa. Chẳng khác gì ma cà rồng ngủ ngày ăn đêm, bảo sao Tiểu Nê Ba chẳng nói ban ngày sếp cô không tiếp khách.
Hôm nay là thứ bảy, dưới lầu khá đông khách. Những dây đèn sáng lấp lánh, trên nền bằng quanh hồ nước dựng mấy cái lều nhỏ, ngoài lều cũng treo đèn màu sặc sỡ.
Nhìn từ sân thượng xuống bên dưới giống như một miền đất bao la vãi đầy tinh tú, mặt nước lại soi bóng một vầng trăng. Bầu trời đêm trên đầu hôm nay cúi đầu cũng được thấy.
Nhàn Tiêu có vẻ làm ăn rất được, Tiểu Nê Ba tất bật như con thoi, cô nàng sải bước qua lại dưới lầu mà chẳng kịp ngẩng lên chào sếp một câu.
Quý Thương nhìn theo bóng Tiểu Nê Ba chạy từ bãi cỏ lên sảnh trước rồi từ sảnh trước vào trong bếp anh mới quay đi. Vốn anh đang cười nhưng như chợt nghĩ đến chuyện gì, một ký ức xa xôi nào đó khiến nụ cười tươi tắn trên môi anh lại thoáng đôi phần cảm thương, tiếc nuối.
Doãn Hạo hỏi: “Sao vậy?”
Quý Thương không nghĩ chút cảm xúc thoảng qua của mình cũng bị người ta nhận ra, anh đành giả ngu, chỉ chỉ máy tính trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-thuong/2564272/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.