Khương Vĩnh từ trong hang bước ra, thấy Lỗ Bá Phong nằm dựa gốc cây bên đống lửa, mắt nhìn đăm đăm về phía trước. Lão bước lại, thả người ngồi xuống bên cạnh hắn hỏi :
- Tại sao ngươi lại trói tên thanh niên đó lại, để cho hắn được tự do chạy nhảy có vui hơn không?
Lỗ Bá Phong đưa mắt nhìn ông ta rồi nói :
- Hắn không còn là hắn nữa, có thả ra cũng vô ích.
Khương Vĩnh nhíu mày :
- Ta không hiểu! Ta thấy hắn bình tĩnh lắm mà.
Lỗ Bá Phong lắc đầu.
Họ Khương lại nói :
- Bất quá hắn cũng như ngươi lúc trước, không nói chuyện trong vòng một tháng. Đâu đáng phải bị trói như vậy?
Lỗ Bá Phong đáp :
- Hắn còn tệ hơn tôi gấp mười lần.
Khương Vĩnh lưỡng lự một lúc rồi hỏi :
- Tại sao lại tệ gấp mười lần ngươi được?
Lỗ Bá Phong nhổm người lên giải thích :
- Vì hắn chỉ muốn chết.
- Như vậy quả là thê thảm.
Họ Lỗ cười cười :
- Bây giờ chắc lão đã hối hận nhờ tôi cứu hắn rồi chứ?
Khương Vĩnh gật đầu.
Kế Dư vẻ mặt bơ phờ bước tới gần họ Lỗ nói :
- Cát Vệ muốn nói chuyện với ngươi.
Lỗ Bá Phong uể oải đứng lên, đi vào trong, tới một góc hang nơi có một người bị trói chặt như một kén tằm, miệng bị nhét chặt bởi một mớ vải, nằm bất động giữa lều. Lỗ Bá Phong cúi xuống rút mớ vải ra, người đó vẫn nằm im không lên tiếng. Họ Lỗ liền nói :
- Quả nhiên ngươi ngoan ngoãn thật. Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-thu/52679/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.