Khóe miệng Tạ Tân Chiêu nhếch lên nhưng chỉ trong chớp mặt liền hạ xuống.
Ánh mắt anh dán chặt vào người Thẩm Du, giọng điệu có chút lo lắng.
"Còn chưa hồi phục đã luyện tập lại rồi, em thích khiêu vũ nhiều vậy sao?"
Trong lòng Thẩm Du thắt lại, giải thích bằng giọng nói nhẹ nhàng mà bình tĩnh.
"Bởi vì em còn phải thi đấu."
Ngay khi những lời này được nói ra, khuôn mặt của Tạ Tân Chiêu trở nên nghiêm túc.
Chủ đề đã bị bỏ qua vào tối đêm qua và sáng hôm nay lại một lần nữa được nhắc đến trước mặt hai người họ.
Tạ Tân Chiêu bình tĩnh nhìn cô, một lúc lâu sau thở dài một hơi.
"Được rồi, nhưng sau khi thi xong, em hãy đổi bạn nhảy khác đi."
Anh biết Thẩm Du rất coi trọng việc khiêu vũ, cho nên đợi sau khi cuộc thi kết thúc thì hẳn có thể thay đổi người khác rồi nhỉ?
Tâm tư của Kỷ Hành đối với Thẩm Du vốn không hề đơn thuần, thậm chí còn hại cô bị thương, anh thật sự không muốn Thẩm Du tiếp tục hợp tác với hắn ta nữa.
Thẩm Du trầm mặc chốc lát rồi nói: "Em không muốn đổi người, vũ đoàn của bọn em đã làm việc cùng nhau rất lâu, năm nay còn có mấy chục chuyến lưu diễn, em không muốn bởi vì chuyện riêng của mình mà gây ảnh hưởng đến cả đoàn. Với lại, Kỷ Hành đã tự trách bản thân rất nhiều vì sai lầm lần này, nếu em cứ yêu cầu thay đổi thành một người khác, thì cậu ấy...."
Tạ Tân Chiêu hít một hơi thật sâu, sắc mặt ngày càng trở nên khó coi.
"Nếu như anh không đồng ý, em sẽ lại bỏ rơi anh một lần nữa đúng không? Em để ý đến cảm nhận của hắn ta như vậy, nhưng tại sao lại không quan tâm đến cảm giác của anh?"
Tới giờ phút này, Tạ Tân Chiêu đã không thể phân biệt được rằng liệu bản thân anh đang để ý đến chuyện này hay là muốn nó để nói về một vấn đề khác.
Ở trong lòng Thẩm Du, dường như luôn có nhiều thứ quan trọng hơn anh. Nếu như có chuyện gì xảy ra, anh nhất định là thứ bị Thẩm Du vứt bỏ đầu tiên.
Thẩm Du sửng sốt, trên mặt lộ ra một tia khó hiểu.
"Anh đang nói gì vậy? Hai người làm sao có thể giống nhau?"
Vẻ mặt Tạ Tân Chiêu căng thẳng như cũ, giọng điệu có chút lạnh lùng: "Nơi nào không giống đâu?"
Thẩm Du nhất thời nghẹn họng, ngón cái của bàn tay phải đang rũ xuống bên hông vuốt ve một bên ngón trỏ.
Muốn cô nói thế nào đây?
Nuốt nước bọt, cô nhìn về phía Tạ Tân Chiêu: "Kỷ Hành là đồng nghiệp của em, hơn nữa từ trước đến nay em chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ ở bên ở cậu ấy."
Sắc mặt của Tạ Tân Chiêu vẫn không thay đôi: "Ồ, vậy còn anh thì sao?"
Hai má Thẩm Du có chút nóng lên, lông mi động đậy vài cái: "Ngày hôm qua đã làm đến loại chuyện như vậy rồi... Anh còn hỏi gì nữa."
Giọng cô hơi nhỏ.
Tạ Tân Chiêu tiến lên phía trước một bước, dán sát vào người Thẩm Du.
"Loại nào cơ? Anh vẫn chưa đi đến------"
Thẩm Du vội che miệng anh lại, kinh ngạc mở to hai mắt.
Ngừng một chút, cô thấp giọng biện hộ: "Là do anh tự dừng lại mà."
Cô không hề ngăn cản, rõ ràng là do chính anh không muốn, lúc này tỏ ra vẻ thiệt thòi gì chứ.
Vẻ mặt của Tạ Tân Chiêu thả lỏng lại, bị Thẩm Du chọc cho cười ra tiếng.
Anh duỗi tay bắt lấy tay Thẩm Du, nắm nó trong lòng bàn tay rồi cùng nhau hạ xuống.
"Bởi vì em còn chưa khỏe, anh sợ đụng phải vết thương ở xương cụt của em."
Đôi mắt đen láy không chớp nhìn chằm chằm Thẩm Du, giọng nói bởi vì quá mức vui mừng mà trở nên có chút khàn khàn.
"Đương nhiên là anh muốn rồi."
Thẩm Du cong miệng: "Ừm."
Cô dừng một chút, nghiêm túc nói: "Vậy thân là một người bạn trai, chẳng phải anh nên ủng hộ công việc của bạn gái mình sao?"
Cổ họng của Tạ Tân Chiêu đột nhiên nghẹn lại.
Anh ôm lấy Thẩm Ngọc, hung hăng hôn xuống môi cô.
Nụ hôn này vừa tràn đầy vui mừng vừa mang theo sự tức giận, và xen lẫn trong đó cũng có một chút bất lực, e ngại.
"Chỉ cho hắn ta một cơ hội duy nhất này thôi."
Giọng nói mang theo một chút miễn cưỡng.
Thẩm Du khẽ cười một tiếng, an ủi anh bằng giọng nói ấm áp.
"Được, anh cứ yên tâm nhé, em cũng sẽ cẩn thận hơn."
*
Buổi tối, Thẩm Du tự nhiên bị bắt ở ngủ ở căn phòng trên lầu hai.
Rèm cửa đã được kéo ra nhưng cửa sổ thì chưa đóng lại.
Nằm trên giường, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng mưa đập vào cành lá, tí tách, không hiểu sao càng về đêm càng trở nên thơ mộng.
Cơn mưa xuân vào ban đêm hiển nhiên vô cùng mát mẻ, nhưng Thẩm Du lại vẫn cảm thấy có chút nóng nực.
Cô nằm nghiêng người đối mặt với cửa sổ, thân thể nóng bỏng của Tạ Tân Chiêu dán chặt vào lưng cô, tay chân cũng không e dè mà quấn lấy cả người, ôm chặt đến nỗi không thể tìm thấy chỗ hở.
Mái tóc đen dài xõa tung trên gối, cái gáy lộ ra được hơi thở ấm áp bao quanh, nhiệt độ dần dần tăng lên.
Thẩm Du cố gắng di chuyển, đông đậy một cách gian nan để chuyển sang tư thế đối mặt với Tạ Tân Chiêu.
Cô nhìn anh chằm chằm, thấp giọng đề nghị: "Có nhất thiết phải như thế này không?"
Ánh mắt Tạ Tân Chiêu tối sầm, thanh âm có chút trầm thấp: "Em không muốn sao?"
Thẩm Du phủ nhận: "Không phải, chỉ là em không quen mà thôi."
Nhiều năm này cô vẫn luôn ngủ một mình.
Hiện tại đột nhiên có thêm một người khăng khăng ôm mình ngủ, cô không thể nào thích ứng kịp điều này.
"Hơn nữa." Thẩm Du chớp chớp mắt, "Hình như anh cũng không thoải mái lắm."
Cô ám chỉ điều gì đó.
Lúc nằm ở tư thế vừa nãy, cô đã cảm nhận được rõ ràng.
Tạ Tân Chiêu gật đầu: "Ừm."
Nụ cười của anh có chút xấu xa: "Tiểu Du thoải mái là đủ rồi."
Thẩm Du sửng sốt một chút, còn không đợi cô kịp phản ứng, Tạ Tân Chiêu đã duỗi tay lòn qua khe hở giữa phần cổ của cô và gối nằm, anh ôm lấy cổ cô, tay còn lại luồn vào vạt áo cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Cùng lúc đó, những nụ hôn nóng bỏng đồng thời rơi xuống.
Cả người Thẩm Du nhũn ra, cảm giác tê dại dọc theo những nơi mà bàn tay to lớn của anh lướt qua lan tràn khắp nơi. Cô không khỏi co rút bả vai, thân thể sinh ra một loại cảm giác vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Lạ là do cô không hiểu, còn quen là do cô đã trải qua ngày hôm qua.
"Tạ Tân Chiêu..." Thanh âm của cô run lên theo thân thể, trong lòng có chút nhu tình và lo lắng.
Sắc mặt Thẩm Du đỏ bừng, hai chân căng cứng ép sát vào nhau.
Tạ Tân Chiêu hôn lên môi cô, mặt anh cũng có chút đỏ lên.
"Đừng sợ, thả lỏng đi em."
Anh an ủi Thẩm Du, nụ hôn dần dần di chuyển xuống cổ.
Đầu óc Thẩm Du trở nên trống rỗng, cô như là một con cá mắc cạn, chỉ có thể dựa vào dưỡng khí mà Tạ Tân Chiêu truyền cho.
Lỗ tai cô không phân biệt được là tiếng mưa ngoài cửa sổ hay là tiếng nước chảy từ cái khác, chỉ biết cắn chặt môi, cố gắng không để bản thân phát ra tiếng.
Một lúc sau, khi không còn kiềm chế được nữa mà phát ra một tiếng nức nở, Tạ Tân Chiêu lại nằm xuống bên cạnh cô.
"Tiểu Du, anh được không?" Anh hỏi cô, cánh tay ướt đẫm mồ hôi áp vào làn da mịn màng của cô.
Sắc mặt Thẩm Du như một quả đào, ngay cả làn da nơi cổ cũng trở nên phiếm hồng. Đôi mắt chứa đầy sương mù, phảng phất như một mảnh núi sông tươi đẹp.
Cô dừng lại, rồi khẽ gật đầu.
Tạ Tân Chiêu nhỏ giọng cười, tiếp tục hôn cô.
Giọng nói mơ hồ: "Vậy em hãy thích anh nhiều một chút nữa đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]