Chương trước
Chương sau
Nữ y tá treo lại bình nước biển lên giá đàng hoàng rồi quay lại nhìn chúng tôi một cái, sau đó mới nói: “Cũng không biết nữa, tôi mới về bệnh viện nên cũng không rõ lắm, chỉ có điều…”
Bạch Dực trừng trừng nhìn tôi một lúc, cuối cùng dường như chịu thua, đành thở dài quay sang cô gái hỏi lại: “Chỉ có điều thế nào?”
Cô y tá dường như rất thích Bạch Dực, chí ít bản thân tôi cảm thấy loại người như Bạch Dực rất xứng đáng làm bạch mã hoàng tử trong mộng tiêu chuẩn của các cô, đương nhiên, ngoại trừ những người có khiếu thẩm mỹ ngang bằng Đặng Thiền Ngọc[1] thì không nói làm gì. Cô gái làm ra vẻ bí ẩn mà nói: “Cách đây mấy năm lúc sửa chữa bệnh viện có phát hiện bên trong tường có một bộ xương khô của phụ nữ!”
Lòng tôi giật thót một cái, vội vàng hỏi lại: “Thật không? Chẳng lẽ ở đây từng có án mạng sao?”
Cô y tá có vẻ rất thích tán chuyện, thẳng thừng ngồi hẳn xuống bên giường hăng hái bàn luận: “Cái đó cũng không biết, vì giết người đâu có nhất định phải ở đây, cũng có khả năng là giết ở đâu đó xong mang vào đây phi tang cũng không chừng đó, trong tiểu thuyết trinh thám cũng thấy đầy mà, hiện trường phạm tội và hiện trường phát hiện thi thể không phải lúc nào cũng là cùng một chỗ đâu. Theo logic thì không ai dại tới mức bỏ xác lại chỗ cũ cả… Nhưng vấn đề quan trọng là ở chỗ, kể từ khi đào ra bộ xương đó, trong bệnh viện bắt đầu xuất hiện rất nhiều chuyện kỳ quái… lại còn sinh ra lời đồn đại về cái giường của tử thần nữa chứ!”
Tôi liếc sang Bạch Dực, thấy mắt anh ta cũng sáng rực lên, hẳn nhiên cũng đang nghĩ như tôi là hai việc này rõ ràng có liên quan với nhau. Tôi vừa định mở miệng hỏi thì Bạch Dực đã cướp lời: “Cái giường của tử thần chẳng phải chỉ là một lời đồn nhảm thôi sao? Lẽ nào nội bộ bệnh viện cũng tin?”
Tôi hiểu ngay là Bạch Dực đang có ý định khích tướng cô y tá này để cô ta kể thêm cho nên mới cố tình hỏi ngược lại như thế. Quả nhiên cô gái vội vàng phân bua: “Tin chứ, nói thật chứ không ai dám nói thẳng ra, nhưng ai cũng thấy quái dị hết, hơn nữa thỉnh thoảng có người còn nghe tiếng ai hát nhạc thiếu nhi nữa… Nói cho cùng, bệnh viện mà, những chuyện thế này… không thiếu gì. Nhưng trưởng khoa cứ bảo là tin đồn ác ý do các bệnh viện đối thủ khác cố tình tung ra để làm mất uy tín bệnh viện chúng tôi, nên không cho các bác sĩ y tá được bàn luận, cũng không cho chúng tôi hé răng với các bệnh nhân, bằng không sẽ bị đuổi việc mất!”
Nghe thế, tôi có hơi sợ, sinh mạng của con người mà lại có thể coi rẻ đến thế ư? Thế nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng có thể hiểu được, nếu chuyện này đồn ra ngoài, lỡ như bị người khác hỏi “Vậy quỷ ở đâu?” thì ai mà trả lời cho được? Cho nên tốt nhất là đừng để lộ ra ngoài, đỡ phải gánh thêm phiền phức. Cô y tá còn hăng hái kể thêm mấy câu chuyện ma trong bệnh viện nữa, tới nửa đêm kìm không được một cái ngáp dài mới chịu đứng dậy ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa dường như lại sực nhớ ra cái gì, vội quay lại hỏi: “À này, lúc hai anh đi vệ sinh, khi đi ra có phải phía sau lưng còn một người nữa đúng không?”
Tôi và Bạch Dực ngơ ngác nhìn nhau, sau đó cùng ngơ ngác lắc đầu, cô y tá cắn cắn môi, nhíu mày nói: “Thế thì lạ nhỉ, tôi thấy rõ ràng sau lưng hai anh còn một bóng người nữa cơ mà, tôi còn tưởng cũng là bệnh nhân nửa đêm đi nhà vệ sinh chứ!” Nói xong lập tức ra ngoài. Nhưng tôi và Bạch Dực đều rất rõ ràng, sau lưng chúng tôi tuyệt đối không có khả năng có thêm ai khác, vì nhà vệ sinh nam nằm ở đầu cùng hành lang, chúng tôi đi thẳng từ đó ra, mà trong nhà vệ sinh không hề có người thứ ba, như thế, trừ phi kẻ đó chui từ trong tường chui ra, hay rơi từ trên trời xuống, nhưng nói thế thì vô lý quá. Nói cách khác, đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra theo logic thông thường…
Tôi nhìn tấm chăn trắng toát, trong đầu nghĩ tới hai con người trong không gian quái dị kia, có lẽ đó chính là người phụ nữ bị giết hại giấu xác trong tường bệnh viện. Như vậy, kẻ đã giết cô ta bây giờ ra sao, vẫn còn lẩn trốn trong bệnh viện này hay đã sớm bị bắt?
Mà chuyện xưa đó có liên quan trực tiếp gì tới câu chuyện cái giường bị ám kia? Chẳng lẽ là vì cô ta đã chết trên chính cái giường đó sao? Bạch Dực cũng chìm trong im lặng, mãi một lúc mới chợt thốt lên một câu không đầu không đuôi: “Chẳng lẽ là thuật gọi hồn? Dạo này chuyện quái dị thật đúng là chỉ có tăng chứ không có giảm!”
Tôi nghe mà không hiểu, nên hỏi lại: “Thuật gọi hồn là cái gì?”
Bạch Dực tháo kính mắt, lắc lắc cổ cho đỡ mỏi rồi nằm xuống gối như chực ngủ, nghe tôi hỏi liền hừ nhẹ nói: “Bây giờ có giải thích cậu cũng không hiểu, yên tâm, chỉ cần mình đừng xen vào thì không có gì nguy hiểm đâu, phải nghỉ ngơi thật khỏe để còn sớm sớm rời khỏi cái viện này cho lành.” Nằm xuống được một lúc, anh ta lại thêm: “Cậu cũng đi ngủ sớm đi, mai còn phải đi kiểm tra.”
Trong đầu tôi tuy tràn ngập thắc mắc, nhưng nhìn ra ngoài trời cũng thấy, nếu không tranh thủ ngủ một chút thì trời sáng bạch mất. Vì thế tôi cũng cởi áo khoác, đắp chăn thật kỹ. Không biết vì sao mà tự nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm hẳn, hay là máy điều hòa trong phòng không đủ ấm? Trong lúc còn đang mơ mơ màng màng, lại đột nhiên nghe văng vẳng đâu đó một vài đồng dao xưa cũ, nhớ lại lúc còn nhỏ, bà nội vừa dùng quạt hương bồ quạt cho tôi vừa hát ru tôi ngủ. Xung quanh thấm đẫm một mùi hương ngan ngát dễ chịu, dần dần đậm thành mùi hoa cẩm chướng nồng nàn, giọng hát ấm áp của bà nội tự dưng trở nên cao vút. Tôi nhìn thấy mình nằm gối đầu trên đùi của một người phụ nữ, cô ta có gương mặt rất đẹp, ánh mắt mơ màng nhìn xa xăm. Phía xa xa đó có một bóng người mờ ảo, không biết là chuẩn bị tiến tới gần hay sắp đi xa. Cô ta hát đi hát lại bài hát thiếu nhi kia, tôi cảm thấy trên mặt mình có cái gì đó nhỏ trúng, từng giọt từng giọt một, ngẩng đầu lên, tôi hoảng kinh phát hiện người phụ nữ kia cả gương mặt đầy máu, cười quái dị nhìn tôi.
Tôi hít sâu một hơi, cả người gần như giật phắt dậy, trợn mắt nhìn bốn phía, trời đã sắp sáng, tiếng chim kêu ríu rít khiến tâm trạng kinh hoàng của tôi dần dần bình tĩnh lại. Bạch Dực còn đang ngủ, trong phòng bệnh chỉ có mấy cô hộ lý làm việc buổi sớm đang nhẹ nhàng qua lại. Tôi thở hổn hển, dùng tay bưng kín miệng, trong đầu ngoại trừ người phụ nữ kinh khủng kia còn có cái bóng người xa xa nọ, cái bóng mờ mờ ảo ảo không trông rõ là người nào. Tôi nằm trở xuống, nhưng lần này không dám nhắm mắt lại nữa, mà trong đầu rối loạn hàng nghìn hình ảnh ký ức cùng những suy nghĩ lung tung. Dần dần ngoài hành lang bắt đầu vang lên tiếng người làm việc, nói chuyện ồn ã, các bác sĩ cũng bắt đầu công tác của mình, đến từng bệnh nhân khám sớm. Bạch Dực cuối cùng cũng tỉnh giấc, ánh mắt ngái ngủ nhìn tôi: “Sao thức dậy sớm thế?”
Tôi xoa xoa mặt, môi dưới giật giật, cuối cùng vẫn đem giấc mộng lúc nãy kể hết cho anh ta nghe. Bạch Dực vẫn không mang kính, đôi mắt sắc lạnh chằm chằm nhìn tấm chăn dưới chân mình không chớp, trông anh ta lúc này thực sự lạ lẫm, không giống như Bạch Dực mà tôi vẫn biết nữa. Chờ tôi nói xong, anh ta mới ngẩng đầu nhìn tôi nói: “Xem ra trốn tránh một cách tiêu cực hoàn toàn không phải là cách thích hợp đối với cái thể chất dính như nam châm này của cậu, chà…” Anh ta vò vò tóc, nhìn lên trần nhà suy nghĩ một hồi lâu rồi nói tiếp: “Thôi được rồi, để lát nữa sang tìm Tần Hiểu Mai hỏi xem, chắc con bé đó cả đêm qua cũng ngủ không yên.”
Tôi nghẹn ngào trân trối nhìn anh ta, lâu thật lâu mới dám hỏi: “Nếu như… nếu như tôi không gặp phải chuyện này, lẽ nào anh định… cứ thế bỏ mặc cô bé đó?”
Anh ta mang kính vào, nói bằng một giọng cực kỳ nghiêm túc nhưng tôi nghe xong chỉ muốn ói máu: “Tôi sẽ trực tiếp nói chuyện này cho cha mẹ của Tần Hiểu Mai biết, bọn họ sẽ biết phải làm thế nào.” Thông qua cách nói gián tiếp này, anh ta đã khéo léo thừa nhận với tôi, đúng, anh ta vốn không định nhúng tay vào…
Khi chúng tôi còn đang trù trừ không biết nên đi tìm Tần Hiểu Mai lúc nào thì cô bé đã tự động tìm tới trước, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mái tóc rối bù, hôm nay không trang điểm nên nhìn gương mặt có vẻ nhẹ nhõm thanh thoát hơn, nhưng thần sắc hoảng loạn lại khiến người ta hiểu ngay rằng cô bé này đang sợ hãi tới cùng cực.
Vì đang có thai nên cô bé không chạy nhanh được, đành run rẩy xiêu xiêu vẹo vẹo bước vào phòng bệnh của chúng tôi, chưa kịp nói gì đã òa lên khóc trước, khiến các bệnh nhân nằm xung quanh đó đều hiếu kỳ quay lại nhìn. Tôi xấu hổ cười cười liên tục giải thích rằng cô bé là em gái, không phải vợ tôi!
Tần Hiểu Mai vẻ mặt cầu xin nức nở nói: “Bạch đại ca, An tiểu ca, hai anh nhất định phải cứu em với! Chính các anh nói em đừng nằm trên cái giường đó còn gì! Hu hu, đáng lẽ ra… em phải nghe lời các anh mới phải, cái giường đó, quả nhiên có… có ma!!!”
Phản ứng của cô bé hoàn toàn nằm trong dự tính của chúng tôi, chỉ có điều không ngờ nhanh như thế mà cô bé đã phải chạy tới đây khóc lóc kể lể rồi. Đôi vai gầy gò run lẩy bẩy, trên mặt trên cổ toàn là mồ hôi lạnh, tóc ướt dính bết vào má, rõ ràng là sợ đến thất hồn lạc phách.
Tần Hiểu Mai chùi chùi nước mắt, vừa nức nở vừa kể nhanh lại những gì đã gặp phải đêm qua, không ngoài dự đoán, quả nhiên vẫn là người phụ nữ quái dị mặc áo đen đứng đầu giường hát nhạc thiếu nhi cùng với tiếng khóc của trẻ con. Cô bé cắn chặt môi nói thêm: “Thực ra em không nhát, nếu chỉ có thế thì em cũng không tới nỗi sợ thành thế này, nhưng ngoài ra em còn trông thấy một cảnh tượng kinh khủng lắm kia!”
Tôi nhìn thoáng qua Bạch Dực, thấy anh ta vẫn ngồi im lặng mím chặt môi, không tỏ ra kinh ngạc, chỉ lẳng lặng chờ Tần Hiểu Mai kể cho hết. Tần Hiểu Mai thì dường như vừa nhớ ra thứ gì đó kinh khủng cực độ vậy, run run nói: “Em nhìn thấy… rất nhiều, rất nhiều người chết bò từ dưới gầm giường ra… các cô ấy cả người toàn là máu, sắc mặt tái nhợt như thạch cao vậy! Nhưng khủng khiếp nhất là… bọn họ tất cả đều đang có thai! Mẹ nó ơi, cả một đám phụ nữ có thai mặc áo đen như mực bò dưới gầm giường…!”
Nói xong dường như quá sợ hãi, cô bé khóc tướng lên, lần này ngay cả bác sĩ trực ngoài cửa cũng bị đánh động đi vào, quay sang trách cứ chúng tôi: “Các người đang làm gì vậy, mới sáng sớm đã gây chuyện ồn ào, các bệnh nhân khác làm sao mà chịu nổi?”
Chúng tôi vừa định mở miệng giải thích thì Tần Hiểu Mai đã đứng phắt dậy, hét lên với bác sĩ: “Tôi muốn đổi giường!!! Không! Tôi phải đổi phòng!!! Cái bệnh viện này là cái chỗ quỷ gì chứ, chỗ các người toàn là quỷ!!!”
Tiếng gào thét ồn ào của cô bé nhanh chóng thu hút một đám đông người quây xung quanh chỉ trỏ, bác sĩ thực tập tuổi còn quá trẻ, đương nhiên không thể lập tức xử lý vụ ồn ào này, cậu ta muốn lôi Tần Hiểu Mai ra ngoài, nhưng cô bé lại đang mang thai, không thể mạnh tay được, đành chỉ biết nghẹn tái mặt khuyên lơn van vỉ cô ta không được nói bậy bịa đặt lung tung. Nhưng Tần Hiểu Mai thuộc loại “cá tính mạnh”, lúc dịu dàng thì rất đáng yêu, nhưng lúc khóc lóc om sòm lên thì chẳng ai địch lại nổi. Cô bé tay chống nạnh chỉ thẳng vào phòng bệnh khoa phụ sản đối diện mà gào lên: “Tôi đã hỏi thăm hết rồi! Cái phòng đó có khác gì phòng chờ xuống địa ngục đâu?! Đã vào đó rồi có mấy ai lành lặn thoát ra nổi chứ?! Cuối cùng cũng chết tức chết tưởi chứ gì? Chết tiệt! Các người muốn hãm hại bà đây hả?! Nói cho các người biết, bà đây không thèm đợi trong này nữa, bà đây còn muốn đem chuyện này tung hê hết lên cho thiên hạ biết kìa! Tôi muốn đi tố giác các người!”
Câu nói cuối cùng của cô gái chợt lại nghe vang vọng như có tiếng trọng âm, tôi lập tức nhớ ra, người phụ nữ đêm qua cũng từng nói những lời này, “Tôi sẽ tố giác anh”. Lẽ nào là… Tôi quay phắt lại nhìn Bạch Dực, anh ta quả nhiên cũng nghĩ tới việc này, vì thế con người nãy giờ vẫn giữ im lặng là Bạch Dực lần đầu tiên lên tiếng: “Hiểu Mai, đừng kích động vội. Chắc là ban đêm cô nằm mơ thấy ác mộng, ác mộng quá chân thực làm cô có cảm giác có thật thôi.”
Tần Hiểu Mai lắc đầu muốn cãi, nhưng tôi đã nhanh trí kéo tay cô bé lại thì thầm vào tai: “Lúc này làm căng quá không có lợi đâu, sự tình thế nào, trong lòng chúng ta đều biết rõ mà, trước tiên cứ nhịn xuống đã, để Bạch Dực ra tay!”
Tôi vội vàng quay lại nhìn Bạch Dực van lơn, anh ta vội vàng quay qua nói với bác sĩ: “Bác sĩ, cô bé này là hàng xóm nhà tôi, để tôi khuyên cô bé cho. Cậu cứ đi đi, tôi đảm bảo cô ta không làm ầm ĩ nữa đâu.”
Cậu bác sĩ vốn đã chịu hết nổi Tần Hiểu Mai, nghe có người tình nguyện gánh đỡ ình thì vội vã gật đầu, mặt mày xám xịt quay sang khám cho những bệnh nhân khác. Nhưng cậu ta vừa xoay người thì Tần Hiểu Mai đứng phía sau lưng đã thốt lên một câu chửi tục “đúng tiêu chuẩn”, bác sĩ trẻ điên tiết quay phắt người lại, Tần Hiểu Mai liền lè lưỡi nhìn cậu ta trêu tức. Trông thấy cảnh đó, tôi lặng lẽ lắc đầu, trong lòng lo lắng không biết đứa bé do cô gái này sinh ra rồi sẽ thế nào.
Chuyện ồn ào trong bệnh viện tới nhanh đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc mà đám người đã tản hết. Tần Hiểu Mai vẫn sợ chết khiếp nhất định không chịu quay lại phòng mình, tôi thấy cô ta có thai không tiện đứng tới đứng lui nên nhờ hộ sĩ mang tới ột cái ghế, lại đưa cho cô bé ly sữa sáng nay tôi chưa kịp uống để cô ta bình tĩnh lại.
Uống xong ly sữa nóng, sắc mặt Tần Hiểu Mai dần dần hồng lên. Tôi và Bạch Dực vẫn giữ im lặng, tôi thì đem toàn bộ chi tiết từ đầu đến cuối xâu chuỗi lại, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ ra một câu chuyện có vẻ khả dĩ hơn cả, đó là người phụ nữ bị giết hai mươi năm trước nay đã biến thành hồn ma báo oán, trút hận lên tất cả những người phụ nữ nằm trên cái giường nơi cô ta bị giết hại năm xưa. Trước đây Bạch Dực từng nói cho tôi biết, lệ quỷ đáng sợ nhất là ở chỗ, chúng chỉ có một mục đích duy nhất là khiến cho những người khác phải lặp đi lặp lại sự đau khổ và tuyệt vọng mà chúng từng gặp phải trước khi chết. Trong mắt chúng, ai nằm trên cái giường đó cũng vậy cả, chỉ cần không phải là những pháp sư cao tay ấn thì đều là “con mồi” hết.
Tôi đem ý nghĩ đó nói cho hai người còn lại nghe, Bạch Dực hơi gật đầu rồi lại chìm vào suy nghĩ, còn Tần Hiểu Mai thì hoàn toàn không còn khống chế được nữa, cô ta đem chuyện này kết chuỗi lại với chuyện hồi đêm, vong linh chú oán vân vân, cuối cùng kết luận là mình chết chắc rồi, môi run lên, rồi lại bưng mặt chực khóc.
Tôi vội vàng an ủi: “Cũng không nhất định là phải chết đâu mà, loại này thực ra quan trọng là ở chỗ giải quyết thế nào kia, toàn bộ đầu mối của chúng ta đều tập trung vào người phụ nữ mặc áo đen kia, cho nên tôi thấy chúng ta nên bắt đầu từ bà ta.” Nói xong tôi nhìn sang Bạch Dực ý hỏi nói thế có đúng không? Bạch Dực gật đầu: “Không sai, toàn bộ mũi tên chỉ đường đều chỉ về phía bà ta cả, nên bắt đầu giải quyết từ bà ta. Chỉ có điều… à mà thôi quên đi, dù sao hiện tại cũng chỉ có thể làm như thế…”
Vì vậy ăn cháo sáng xong, Bạch Dực và Tần Hiểu Mai đi tìm cho tôi một cái xe lăn, ngồi xuống rồi, tôi tự nhiên có một loại ảo giác như mình đang là quân sư quạt mo bày mưu tính kế, cảm giác hào hùng kích động như sắp làm nên nghiệp lớn tới nơi không bằng, nhưng trên thực tế, ba chúng tôi, một thì không đi được, một bị thương cánh tay, một là phụ nữ đang mang thai. Cái tổ hợp này… nếu là trên các phương tiện giao thông công cộng chắc chắn người ta đã đứng dậy nhường chỗ cho đám bệnh tàn chúng tôi ngay rồi.
Phương án đầu tiên là tìm cách hỏi chuyện từ những y tá lớn tuổi. Dựa vào khuôn mặt của Bạch Dực, chúng tôi hoàn toàn có lợi thế bắt chuyện, nhanh như chớp đã “tóm” được một nữ y tá nhìn rất có thâm niên. Bà y tá vừa chuẩn bị thuốc cho từng giường bệnh vừa hỏi chúng tôi: “Các vị hỏi về chuyện đó làm gì?”
Tôi liếc nhìn Bạch Dực, ý nói anh ta xuất trận đi. Bạch Dực cũng không từ chối, tiến tới mỉm cười một cái thật mê hồn mà nói: “Không có gì, chỉ là đêm qua chúng tôi gặp vài chuyện lạ, nên muốn hỏi thăm cho biết mà thôi.”
Bà y tá nhìn nụ cười của Bạch Dực, hai gò má hơi đỏ lên, nhưng nhìn sang Tần Hiểu Mai, dường như hiểu chúng tôi muốn hỏi gì, trong mắt lại hiện lên vẻ do dự. Tôi thấy đã đến lượt mình ra tay, liền cười tươi như hoa nở mà nói: “Chị y tá, em vừa nhìn là biết ngay chị đã có thâm niên ở đây mấy chục năm rồi, mấy chuyện này các cô y tá trẻ mới vào nghề làm sao mà rõ bằng chị được…” Càng nói tôi càng ngạc nhiên nhận ra sắc mặt bà ta tối sầm đi, đến lúc đó tôi mới sực nhận ra mình vừa lỡ miệng chê người ta già, vì vậy đành xấu hổ cười hì hì làm hòa, nhưng càng cười càng thấy mình ngớ ngẩn…
May mà bà y tá cuối cùng chỉ thở dài một cái, sau đó dẫn chúng tôi tới một góc tối của hành lang, ánh mắt kiên quyết như vừa quyết định chuyện gì trọng đại lắm mà nói: “Tôi biết, các vị là vì cô đây mới tới hỏi chuyện chứ gì?” Nói xong lại thở dài não nề: “Kỳ thực cấp trên ra lệnh giấu kín việc này, hôm nay tôi nói ra có khi bị đuổi việc cũng không chừng, nhưng quả thực chuyện này chỉ còn mấy người có thâm niên như tôi còn nhớ, người khác hoàn toàn không biết, tôi cũng chỉ là nghe những người đồng nghiệp cùng lứa kể lại, mà bọn họ thì đã sớm quyết định sẽ im lặng mặc kệ rồi.”
Hồi tưởng lại một chút, bà ta lại tiếp: “Người phụ nữ các vị muốn hỏi tới kia thực ra từng là một bác sĩ khoa phụ sản chúng tôi. Họ Lâm, tên gì tôi cũng quên mất rồi, chỉ nhớ là bà ấy từng là trụ cột của khoa phụ sản này hai mươi năm trước. Vốn bà ấy có cơ hội ra nước ngoài tu nghiệp nữa cơ, nhưng chẳng hiểu sao đột ngột mất tích, hai mươi năm trước, kỹ thuật phá án đâu có được hiện đại phát triển như bây giờ, nên tìm thật lâu mà vẫn không tìm được… Không ngờ mấy năm trước bệnh viện sửa sang lại, bất ngờ phát hiện ra bà ấy trong tường, xét nghiệm từ hàm răng thì đúng là bác sĩ Lâm.”
Bạch Dực hỏi: “Vậy chuyện cái giường xui xẻo kia bắt đầu từ lúc nào?”
Y tá đáp: “Cũng từ lúc sửa chữa bệnh viện xong. Vốn dĩ cái phòng đó không phải là phòng bệnh phụ sản, nhưng do bệnh viện sửa lại hết nên mới biến thành như thế.”
Tôi cảm thấy mọi việc càng lúc càng trở nên rõ ràng, toàn bộ chi tiết đều xâu chuỗi với nhau một cách hợp lý. Bạch Dực lại hỏi: “Vậy trưởng khoa phụ sản hiện tại là bác sĩ nào?”
“À, là bác sĩ Triệu, người lớn lớn tuổi, hơi mập mập ấy.”
Nhge thế, tôi lập tức nhớ tới con người ngày hôm qua tôi đã nhìn thấy thu tiền lì xì, trong lòng liền hơi có ngờ ngợ một đáp án, nhưng vẫn chưa dám khẳng định. Tôi ngẩng đầu nhìn Bạch Dực, thấy sắc mặt anh ta cũng dần dần giãn ra như đã hiểu ra cái gì. Chúng tôi thấy không còn hỏi thêm được gì nữa, liền lục tục quay về. Tần Hiểu Mai tuy cá tính có hơi ngông cuồng, nhưng con gái dù sao vẫn có tính nhạy cảm của con gái, cô bé cau mày nói: “Em cảm thấy bà y tá này có vấn đề.”
Hai chúng tôi nghiêng người lại hỏi: “Vấn đề gì?”
Cô bé trả lời: “Không nói được rõ ràng, nhưng em cứ thấy bà ta quái quái thế nào ấy.”
Tôi không hiểu ý cô bé, định hỏi lại nhưng Bạch Dực đã chen vào: “Ý cô là làm sao bà ta lại có thể biết chuyện người phụ nữ áo đen kia, phải không?”
Tần Hiểu Mai gật đầu: “Đúng, em cứ có cảm giác là bà ta đang muốn dẫn dắt chúng ta theo ý mình vậy.”
Tới đây tôi liền hiểu, cho dù bà ta biết chúng tôi tới để hỏi về chuyện ma quái của căn phòng bệnh kia đi nữa, thì làm thế nào mà bà ta lại biết chúng tôi muốn hỏi về người phụ nữ áo đen cơ chứ? Lại còn trực tiếp kể lại chuyện hai mươi năm trước nữa. Điều đó chứng tỏ, người ngoài không có khả năng kể cho chúng tôi một câu chuyện logic đúng lúc như vậy, trừ phi bà ta biết nhiều hơn chúng tôi tưởng.
Tôi tự nhiên cảm giác tất cả chuyện này dường như là một vấn đề cấm kị của cả cái bệnh viện này, không ai dám nói tới cũng không ai dám ra giải quyết. Nhưng chết người hàng loạt là một vấn đề nghiêm trọng, chẳng lẽ bệnh viện không bị áp lực sao?
Bạch Dực đi bên cạnh tôi, Tần Hiểu Mai giúp tôi đẩy xe lăn, chúng tôi lần hồi quay trở lại phòng bệnh. Tần Hiểu Mai không muốn cũng phải quay lại phòng bệnh của mình để khám, còn chúng tôi cũng phải đi thay băng. Dù sao chúng tôi cũng chỉ là bệnh nhân mà thôi, bệnh nhân thì có trách nhiệm phải nghe lời bác sĩ nói, bằng không sẽ chỉ tự làm mình bị giam trong bệnh viện lâu hơn mà thôi.
Cô y tá thay băng lần này rất nhanh nhẹn lại khéo léo, chỉ chốc lát đã thay xong. Nhưng đang lúc cô ta đang thay băng cho tôi thì tôi nhìn thấy Bạch Dực len lén giấu một cuộn băng gạc xuống dới chăn, cô y tá đương nhiên không phát hiện ra, chỉ kiểm tra lại chúng tôi một lần rồi hài lòng rời khỏi phòng. Tôi chờ cô ta đi xa rồi mới hỏi: “Anh trộm cuộn băng đó làm gì?”
Bạch Dực liếc nhìn tôi tinh quái nói: “Trộm cái gì mà trộm, cái này gọi là mượn thôi, biết chưa, thứ này tối nay sẽ có tác dụng, buổi tối có lẽ chúng ta sẽ vất vả đấy, còn Tần Hiểu Mai nữa, lát nữa nói cho cô ta, tối nay 12 giờ đêm ra chờ chúng ta ngoài hành lang.”
Tôi nhìn bộ dạng đã chuẩn bị mọi thứ của anh ta, xem ra anh ta đã quyết định ra tay rồi. Nhưng Bạch Dực vẫn là Bạch Dực, tôi hỏi thêm mấy cũng không chịu hé răng nửa lời. Tôi cũng ngán ngẩm mặc kệ anh ta, nếu tối nay bận rộn thì lúc này chẳng thà cố ngủ thêm một chút, dù sao cũng là người bị thương, muốn giữ vững tinh thần phải nghỉ ngơi đầy đủ, tối nay mới có sức đương đầu với những chuyện chưa biết trước này.
Tôi vừa đặt mình xuống thì đã ngủ thẳng tới chiều tối, nếu không phải vì đói bụng thì chắc chắn còn có thể ngủ tiếp nữa. Đối với người bệnh, cảm giác thường xuyên nhất là thiếu ngủ, dường như ngủ nhiều thế nào cũng vẫn còn thiếu. Tôi vừa tỉnh lại đã thấy Bạch Dực từ ngoài đi vào, không biết trong lúc tôi ngủ anh ta ra ngoài đã điều tra ra thêm được cái gì, nhưng sắc mặt trông có vẻ cực kỳ nghiêm túc, như đang tự hỏi vấn đề gì đó cực kỳ quan trọng vậy. Anh ta cúi đầu nhìn tôi hỏi: “Lục Tử chưa tới nữa à?”
Tôi nghĩ anh ta hỏi Lục Tử vì muốn nhờ hắn giúp đỡ, liền đáp: “Còn chưa thấy, nếu anh cần thì để tôi gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn mang thêm vài thứ phòng thân vào?”
Bạch Dực ngạc nhiên nhìn tôi: “Mang cái gì? Tôi chỉ hỏi hắn chừng nào đưa cơm vào thôi mà. Nhưng nếu cậu thích hắn ở lại hỗ trợ thì cứ việc.”
Tôi nghe anh ta hỏi ngược lại cũng cứng họng, xem ra là do tôi lo lắng thái quá rồi, sau đó xoa xoa miệng nói tiếp: “Toàn bộ chuyện này có vẻ đã hoàn chỉnh rồi, nhưng vấn đề cuối cùng là làm sao đối phó với nữ quỷ áo đen kia thôi!”
Bạch Dực lắc đầu: “Không, thực ra sự tình vẫn còn rất nhiều nghi vấn, tôi cảm giác như chúng ta đang bị người ta dắt mũi dẫn đi vậy!”
Tôi cũng gật đầu đồng ý: “Tôi cũng cảm thấy thế, dường như nội bộ bệnh viện này thực ra biết nhiều hơn chúng ta tưởng. Mà vĩ bác sĩ họ Lâm kia chẳng lẽ thực sự là nữ quỷ hay sao? Bởi vì chúng ta chưa từng chứng kiến tận mắt chuyện những người phụ nữ mang thai kia bị giết hại thế nào, chỉ nhìn thấy hiện trường vụ án của hai mươi năm trước mà thôi.”
Bạch Dực gật đầu khen ngợi: “Cậu đã chỉ ra những chỗ quan trọng nhất rồi đấy. Được rồi, cứ chờ tới tối nay khắc biết, mà Lục Tử lúc nào mới vào ấy nhỉ, tới giờ ăn cơm rồi còn gì!”
Quả nhiên ban ngày chớ nhắc tới người, ban đêm chớ nhắc tới quỷ[2]. Vừa nhắc tới Lục Tử là đã thấy hắn lò dò đi vào mang theo cặp lồng cơm, hắn vừa đặt cơm xuống bàn là lại định lượn đi ve vãn mấy cô y tá, nhưng lần này bị tôi kéo lại. Tôi phất phất tay nói với hắn: “Huynh đệ cần cậu hỗ trợ một chút, chuyện này có thể có hơi quái dị nha.”
Ánh mắt Lục Tử lập tức xuất hiện vẻ chần chừ, hiển nhiên là kinh qua bao chuyện, hắn đã dần dần trở nên sợ quỷ hơn ai hết. Đe dọa trực tiếp đánh đấm ầm ầm thì hắn có thể chịu được, chứ những chuyện mơ hồ kỳ lạ thế này, hắn hoàn toàn không làm được cái gì cả. Nhìn thấy hắn muốn chuồn, tôi lập tức bày ra bộ dạng khinh bỉ, cười nhạt với hắn: “Lục Tử à Lục Tử, không ngờ cậu lại hèn như vậy, thế nào? Sợ à? Không sao, huynh đệ đây cũng không ép cậu!”
Vừa nghe thế, hắn đã cố nói cứng: “Không phải là vấn đề sợ hay không sợ! Nếu cậu gặp phải lưu manh ác bá gì đó cần tớ giúp một tay, nói thật chứ tớ không bao giờ từ chối, nhưng nếu… nếu vấn đề là mấy chuyện khó hiểu này…”
Bạch Dực lắc lắc đầu: “Không sao, có lẽ cũng không nguy hiểm gì đâu.” Nhưng cách nói của Bạch Dực lại càng làm cho Lục Tử nghĩ bản thân mình không phải không có nghĩa khí, cũng không phải vì sợ, mà là không có năng lực.
Ngay lúc đó, Tần Hiểu Mai đã từ ngoài lặc lè đi vào, thấy một hộp đầy đùi gà cùng pizza thịt bò chất trên bàn đã vội vàng tiến tới lấy đôi đũa trong tay tôi ăn ngấu nghiến. Lục Tử ngẩn người nhìn Tần Hiểu Mai chằm chằm, Tần Hiểu Mai cũng tự biết đồ ăn là do hắn mang tới, nên mỉm cười quyến rũ hỏi: “Anh đẹp trai, em ăn ké một chút không sao chứ?”
Lục Tử hào hiệp cười toe toét: “Ây, người đẹp này trước giờ chưa từng gặp qua nha, cô em biết Tiểu An và Bạch Dực à? Cứ ăn hết mình đi, nếu thiếu tôi ra ngoài mua nữa cho, em là phụ nữ có thai cần phải ăn nhiều một chút!”
Tần Hiểu Mai lanh lẹ khua đũa, ngọt ngào nói: “Vâng, em là hàng xóm trước đây của Bạch đại ca, tên là Tần Hiểu Mai. Còn anh?”
Lục Tử lập tức bày ra dáng điệu ta đây đàn ông chân chính, nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị tôi thừa dịp cắt ngang, không cho hắn có cơ hội ba hoa chích chòe: “Hắn tên Lục Tử, nghề nghiệp thì, nói cho văn hoa ra là phục chế tranh xưa, còn nói thẳng ra là buôn bán đồ cổ đó!”
Mặt Lục Tử nhăn nhúm lại, định phản bác, nhưng Tần Hiểu Mai căn bản là không quan tâm tới chuyện của hắn. Cô ta tới chỉ vì chuyện cái giường bệnh tử thần kia mà thôi. Ăn no rồi, cô ta mới nhỏ giọng nói với Bạch Dực: “Bạch đại ca, em không chờ được tới nửa đêm đâu, phòng đó thực sự không ở được nữa. Mà lúc này em cũng không thể về nhà được, anh xem em có thể chờ bên phòng các anh tới đêm được không?”
Lục Tử tới cạnh tôi thầm thì vào tai: “Đây là chuyện quái dị mà cậu nói tới đó hả? Cô bé xinh đẹp này gặp nguy hiểm? Hay là cô ta ban ngày là người, ban đêm biến thành quỷ thế?”
Tôi nhướn mày đáp: “Có cậu ban ngày là người, ban đêm biến thành sói ấy! Cô nhóc này gặp chuyện không may, thế nào, có phải muốn làm anh hùng ra tay cứu mỹ nhân rồi không? Có chịu giúp tụi này không nào?”
Lục Tử nhìn tôi, rồi nhìn sang Tần Hiểu Mai: “Thế có nguy hiểm không?”
Đó cũng là chuyện tôi muốn biết nhất hiện giờ, cả hai cặp mắt của chúng tôi không hẹn mà cùng nhìn sang Bạch Dực. Anh ta đang ăn cơm, thấy bản thân trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn, nhất thời cũng ngẩn ra, dừng một chút mới nói: “Cứ chờ đi, chờ đến tối khắc biết. Lúc này tôi có nói mọi người cũng không hiểu mà, với lại có vài chi tiết cần chứng minh lại cái đã. Được rồi, Hiểu Mai, về phòng mình nghỉ ngơi đi, cô ở lại chỗ này thực sự không tiện. Nếu sợ thì tụi tôi cho Lục Tử đi theo cô, được không Lục Tử?”
Lục Tử vội vã gật đầu, kỳ thực vừa biết chuyện này có liên quan tới người đẹp là lá gan của hắn đã to ra vài phần rồi. Tần Hiểu Mai vẫn không thoải mái lắm, nhưng rõ ràng để cô ta lại đây là chuyện hoàn toàn không thể. Bạch Dực không hổ là biết cách dùng người, chí ít thêm vào một người khỏe mạnh là chuyện tốt. Lúc cần thiết hắn hoàn toàn có thể giúp chúng tôi bảo vệ Tần Hiểu Mai, bằng không một người mang thai như cô ta kể ra cũng không được yên tâm lắm.
Thấy mọi chuyện đều đã được sắp xếp đâu ra đó, chỉ còn chờ tới lúc tìm ra đáp án cuối cùng, tôi cũng cúi đầu ăn thêm một chút, bổ sung thể lực mà lặng lẽ chờ đêm xuống.
[1] Là một nhân vật trong “Phong Thần bảng”, lấy một ông chồng vừa già vừa xấu vừa ục ịch. Khiếu thẩm mỹ ngang bằng Đặng Thiền Ngọc ý nói những người không có mắt thẩm mỹ, hoặc có nhưng hơi khác người.
[2] Vì nhắc Tào Tháo Tào Tháo sẽ tới liền ^^
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.