Chương trước
Chương sau
Biên tập: B3

Gia Ninh mím môi, nàng bước từng bước một đến gần, cho đến khi đứng trước mặt đối phương, nàng mới khẽ run nói ra lời nghẹn trong cổ họng: “Chàng… Là chàng sao?”

Nàng vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên một loạt tiếng động.

Gia Ninh quay đầu lại nhìn theo bản năng, chợt tay nàng bị nắm lấy, bàn tay kia rất lạnh, tựa hồ như có thể thấm xuyên qua xiêm áo mà truyền hơi lạnh vào người nàng.

“A Ninh, nàng không nên tới kinh thành, Lỗ Bình Chiến là người của Đại Hoàng Tử Đoạn Lộng Lâm, ngay cả mấy vị đại thần mà nàng tín nhiệm như Lý Vĩnh Trung, Lưu Trạch Vũ kia cũng vậy.” Giọng Ổ Tương Đình rất nhỏ, thậm chí còn có mấy phần yếu ớt.

Gia Ninh nghe được những lời này thì ngây ngẩn, nàng lắc đầu: “Không… không thể… bọn họ đều là lão thần của Khương Quốc, sao có thể phản bội ta? Huống hồ bọn họ còn mang ta đi gặp hoàng huynh nữa.”

“Bọn họ có cách để đưa nàng tới gặp hoàng huynh nàng, vậy tại sao cả năm nay họ không tới gặp hắn, cũng không hề có ý định cứu hắn ra? A Ninh, nàng quá ngu ngốc.” Ổ Tương Đình nói không hề khách khí chút nào.

“Vậy nếu tại sao bọn họ là người của Đại Hoàng Tử nhưng lại không giao ta cho hắn?”

Ổ Tương Đình nhìn nàng, sắc mặt hắn rất trắng, không có lấy dù chỉ một chút huyết sắc, hắn hỏi Gia Ninh một vấn đề khác: “Nàng có biết ai hạ độc Tân Đế không?”

Gia Ninh cắn môi, do dự một lát mới nói: “Đoạn Lộng Lâm?”

Ổ Tương Đình khẽ gật đầu.

Từ Ổ Tương Đình, Gia Ninh đã nghe được những tin tức hoàn toàn trái ngược với tin của Lỗ Bình Chiến.

Sở dĩ hoàng huynh nàng có thể một mực sống yên ổn trong hoàng cung, chính là nhờ vào sự hy sinh thân mình của Thái Tử Phi.

Thái Tử Phi bị Tân Đế vừa ý, nên lắc mình một cái biến thành Hiền quý phi.

Hiền quý phi xinh đẹp mỹ mạo, nhưng nàng ấy không hề thương Tân Đế, ngược lại Tân Đế cực kỳ si mê nữ nhân không thương mình này, hơn nữa còn cam kết với nàng ấy, chỉ cần Hiền quý phi đi theo lão thì lão sẽ cho hoàng huynh của Gia Ninh được sống.

Đây cũng chính là lời giải thích cho việc tại sao sau khi bị Tân Đế chiếm đoạt mà Hiền quý phi không tự sát.

Nhưng chính vì Tân Đế quá sủng ái Hiền quý phi nên đã lạnh nhạt với những phi tần khác trong hậu cung, bao gồm cả mẫu phi của Đoạn Lộng Lâm.

Đoạn Lộng Lâm vô cùng chán ghét hành động của Phụ Hoàng hắn ta, cũng không muốn phải làm một Đại Hoàng Tử cả đời.

Trong lúc Tân Đế vẫn chậm chạp không chịu lập Thái Tử, hắn ta lại nhận được tin rằng Hiền quý phi có thai.

Chính điều này đã khiến Đoạn Lộng Lâm cảm thấy khủng hoảng, hắn ta thấy Tân Đế càng vui vẻ cao hứng thì trong lòng hắn ta càng thêm bất an, hắn ta sợ khi hài tử của Hiền quý phi ra đời, ngôi vị Thái Tử liền cứ thế bị định đoạt, vậy nên hắn ta mới ra tay.

Hắn ta hạ độc Tân Đế thì dĩ nhiên sẽ phải chụp cái mũ hung thủ này cho người khác, vứt cho Hiền quý phi là tốt nhất.

Đúng lúc này Gia Ninh lại vào kinh, còn chủ động liên lạc với Lỗ Bình Chiến.

Tên Lỗ Bình Chiến này thì đã sớm trở thành người của Đại Hoàng Tử, vì vậy bọn chúng mới bàn nhau, tìm được động cơ chính đáng để Hiền quý phi hạ độc.

Công Chúa Gia Ninh chưa chết, thậm chí còn muốn phục quốc, như vậy thì tất nhiên người đã từng là Thái Tử Phi của Khương Quốc sẽ đứng ra trợ giúp Công Chúa Gia Ninh, đồng thời cứu phu quân của mình rồi.

Những đại thần trong triều mà biết Hiền quý phi hạ độc Tân Đế thì nhất định sẽ cầu ban chết cho Hiền quý phi, khi đó Tân Đế vì trúng độc bỏ mạng, Đoạn Lộng Lâm liền thuận theo tâm nguyện của đại thần giết chết Hiền quý phi, đem cả Gia Ninh và hoàng huynh nàng ra xử tử, cứ thế liền giải quyết được tai hoạ của tiền triều.

Đến lúc đó, quần thần đều sẽ ủng hộ Đoạn Lộng Lâm lên ngôi.

Nghe xong mọi chuyện, Gia Ninh đã không thể nói được câu nào, nàng mấp máy môi, nhưng không nói được nên lời.

Hoá ra ngay từ đầu đến cuối, nàng luôn chỉ là một con cờ.

“Chúng ta rời khỏi đây trước đã, nếu như ta đoán không sai thì tối nay sẽ có người tới lùng bắt nàng.” Ổ Tương Đình kéo Gia Ninh đi ra ngoài, hai người vừa ra đến cửa thì Gia Ninh nhìn thấy nha hoàn lúc nãy nằm dưới đất.

Hứa Tinh Hán đứng ở trong hành lang, thấy bọn họ đi ra thì cười cười: “Hai người ra nhanh vậy, không cần tiếp tục âu yếm thêm một lát nữa sao?”

Hắn vừa dứt lời liền bị Ổ Tương Đình trừng mắt.

Hứa Tinh Hán cười lúng túng, nhưng vẫn không sợ chết: “Mà cũng đúng, ca, bây giờ huynh đâu còn sức để làm gì.”

Gia Ninh nghe vậy thì quay sang nhìn chằm chằm vào Ổ Tương Đình: “Chàng bị thương đúng không?”

“Thương nhẹ thôi.” Ổ Tương Đình đưa Gia Ninh ra ngoài, nhưng lời hắn nói với Hứa Tinh Hán thì không được ôn hoà như thế: “Hứa Tinh Hán, đệ còn nói nhảm nữa thì về Kim Lăng chờ gia pháp đi.”

“Khoan khoan, ca, đệ sai rồi.” Hứa Tinh Hán vội cầu xin tha thứ, hắn đuổi kịp Ổ Tương Đình và Gia Ninh: “Đệ đã đánh ngất toàn bộ mật thám trong căn nhà này, ca, bây giờ chúng ta tới gặp Đoạn Ngọc Thư hả?”

“Chàng hợp tác gì với Đoạn Ngọc Thư?” Gia Ninh ở bên cạnh hỏi.

Lần trước Đoạn Ngọc Thư nói muốn hợp tác với Ổ Tương Đình, nhưng hắn nói Ổ Tương Đình không muốn: “Chàng có thể ra khỏi thiên lao là nhờ Đoạn Ngọc Thư sao?”

Hứa Tinh Hán cướp lời trước, trả lời câu hỏi của Gia Ninh: “Đoạn Ngọc Thư muốn ngồi lên long ỷ kia, nhưng hắn ta muốn tiền không có tiền, muốn người không có người, nên mới nhắm vào trên người biểu ca. Tưởng cô nương kia chính là lễ vật mà Đoạn Ngọc Thư muốn tặng cho biểu ca, nhưng hắn ta không ngờ là biểu ca đã không cần còn đem gả cho người khác. Chẳng qua không ngờ trên đời còn chuyện trùng hợp đến vậy, để cho Đoạn Ngọc Thư gặp được cô nương ở Mạc Bắc, hắn ta lập tức biết cô nương đã được biểu ca cứu, nên bèn dùng điều này để uy hiếp biểu ca.”

Đoạn Ngọc Thư dùng sự tồn tại của Gia Ninh để uy hiếp Ổ Tương Đình, nhưng người cao ngạo tự phụ như Ổ Tương Đình lại ghét nhất bị người ta uy hiếp, vì thế càng không muốn hợp tác với Đoạn Ngọc Thư.

Rồi sau đó, có kẻ tố cáo sự tồn tại của Gia Ninh, chính Đoạn Ngọc Thư đã báo trước cho Ổ Tương Đình, để Ổ Tương Đình sớm chuẩn bị mọi chuyện.

Sau khi nhận được tin của Đoạn Ngọc Thư, Ổ Tương Đình liền muốn đưa Gia Ninh đi, còn chính mình thì tương kế tựu kế, bị áp giải vào kinh.

Đến lúc này hắn mới thật sự hợp tác với Đoạn Ngọc Thư.

Thật ra thì dù không có sự tồn tại của Gia Ninh, Ổ gia thành Kim Lăng cũng đã sớm là cái gai trong mắt Tân Đế.

Ổ Tương Đình muốn nhân cơ hội này để dứt khoát chặt đứt mối nguy của Ổ gia.

Nhưng chặt đứt kiểu gì?

Nếu như không trốn thoát được khỏi âm mưu, vậy thì cứ dứt khoát chui sâu vào trong đó.

Hắn bố trí cho Gia Ninh rời đi, thật ra trong lòng chỉ nghĩ, nếu như chuyến này hắn thất bại thì Gia Ninh vẫn sẽ được sống.

Vậy nhưng Gia Ninh lại tới kinh thành, khi Đoạn Ngọc Thư gặp Gia Ninh ở trong cung thì đã thử dò xét một phen, hắn ta nhận ra Gia Ninh không hề biết chuyện hắn ta muốn hợp tác với Ổ Tương Đình, hơn nữa còn phát hiện Gia Ninh thế mà lại đến nhờ cậy Lỗ Bình Chiến.

Hắn ta bèn phái người đến thông báo cho Ổ Tương Đình, Ổ Tương Đình vốn đang muốn tiếp tục ở trong thiên lao chờ đến khi bên ngoài đấu đá gần xong mới ra ngoài, nhưng Tân Đế trúng độc, Gia Ninh bị người khác khống chế, hắn liền đi ra trước thời hạn.

Ổ Tương Đình mang Gia Ninh lên một chiếc xe ngựa, Hứa Tinh Hán đánh xe.

Vừa vào trong xe ngựa, Gia Ninh liền mặt mũi ủ rũ, thấp giọng nói: “Là ta quá ngu ngốc.”

Ổ Tương Đình ngồi dựa vào thành xe ngựa, nghe vậy thì hơi nâng mắt lên nhìn Gia Ninh: “Ừ.”

Nhưng nếu như Gia Ninh không nhờ cậy Lỗ Bình Chiến thì Đoạn Lộng Lâm cũng sẽ không vội vã ra tay với Tân Đế như vậy, ngược lại lại có lợi cho Ổ Tương Đình. Đôi môi đỏ của hắn khẽ nhếch, cặp mắt đào hoa trên gương mặt trắng lạnh thoáng hiện lên vẻ hung ác.

“Lại đây.” Ổ Tương Đình bỗng nói.

Gia Ninh hơi sửng sốt, nàng ngại ngùng không muốn động nên nói lảng sang chuyện khác: “Lần trước ở trong thiên lao, chàng có nghe thấy ta gọi không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.