Chương trước
Chương sau
Biên tập: B3

Chẳng lẽ vì chuyện này mà Ổ Tương Đình mới đuổi nàng đi?

Liệu có phải đêm đó hắn đã nghe phong thanh nên mới ép nàng rời khỏi Kim Lăng ngay trong đêm?

Nếu không phải nàng cố tình đến kinh thành, sợ là sẽ không tài nào biết được, Nguyên Nương không cho phép nàng tới kinh thành, cũng chính vì chuyện này sao?

Lỗ Bình Chiến nói Ổ gia bị người ta tố cáo, đó là người nào? Người biết nàng còn sống, hơn nữa lại biết Ổ Tương Đình cứu nàng. Trong đầu Gia Ninh hiện lên một cái tên —— Lan Tranh.

Có phải vì nàng đã phá huỷ gương mặt của Tưởng cô nương nên hắn mới đi tố cáo không?

Nói tới Tưởng cô nương, Gia Ninh chợt nhận ra mình đã bỏ quên một chi tiết rất quan trọng, trước đó Tưởng cô nương nói nàng ta bị người ta sai khiến, là ai phái nàng ta tới? Tại sao kẻ kia lại muốn đưa Tưởng cô nương đến chỗ của Ổ Tương Đình?

Nhất định là Ổ Tương Đình có biết chuyện này, nhưng nàng lại chưa kịp hỏi đối phương.

“Quả thật là Bổn cung được Ổ gia cứu, Lỗ tướng quân có biết lệnh bắt này được ra từ khi nào không?”

Lỗ Bình Chiến đáp: “Bắt người vào ngày mùng một tháng giêng, lần này là đột kích, Hình bộ vừa giao lệnh bắt xuống, Kim Lăng bên kia liền động thủ.”

“Là người của triều đình tự mình tới Kim Lăng, hay là người của Thái Thú thành Kim Lăng?”

“Người của triều đình.”

Từ kinh thành đến Kim Lăng cũng phải đi mất một tháng, sợ là âm mưu này đã sớm được sắp đặt từ lâu.

“Lỗ tướng quân có cách nào giúp Bổn cung nhìn thấy Thái Tử cùng người của Ổ gia không?” Gia Ninh hỏi.

Lỗ Bình Chiến nghe xong thì hơi khựng lại: “Công Chúa, vi thần nguyện ý gắng sức một lần. Mà hôm nay Công Chúa hồi kinh, đã có dự định gì hay chưa?”

Dự định? Dự định lớn nhất của nàng chính là phục quốc.

“Bổn cung muốn kinh thành quay trở về với Khương Quốc phồn hoa.” Gia Ninh nhìn Lỗ Bình Chiến: “Tướng quân có cách nào không?”

Lỗ Bình Chiến nghe được câu này liền lập tức quỳ xuống đất, giọng hắn khó nén được kích động: “Vi thần chính là đang chờ những lời này của Công Chúa, tuy hiện giờ vi thần được bổ nhiệm làm Hình bộ tả thị lang, bị Tân Đế đoạt hết binh quyền, toàn bộ binh lính dưới trướng vi thần trước đây cũng đã bị cho về quê làm ruộng, nhưng Công Chúa chỉ cần ra lệnh một tiếng, vi thần có thể vì Công Chúa mà một lần nữa triệu tập quân đội. Trong triều đình cũng có không ít bề tôi là trọng thần của Khương Quốc, trong đó cũng có mấy vị cùng chung một lòng với vi thần.”

“Xin Lỗ tướng quân nhanh đứng lên, bây giờ người mà Bổn cung có thể dựa vào chỉ có tướng quân.” Gia Ninh hơi ngừng lại: “Lan tộc thất tín bội nghĩa, mà bọn họ cũng biết ta còn sống, ta sợ sẽ có mầm tai hoạ.”

“Công Chúa yên tâm, nhất định vi thần sẽ bảo vệ Công Chúa thật tốt.”

***

Lỗ Bình Chiến bắt tay ngay vào việc mua một toà nhà ở kinh thành, vì để che giấu tai mắt người khác nên hắn ta không tự mình ra mặt, mà để cho người nhà của nô bộc trong phủ mình đi mua, tên viết trong khế đất cũng không phải là tên hắn ta.

Chuẩn bị xong nhà, Gia Ninh liền chuyển đến ở.

Lỗ Bình Chiến cấp cho Gia Ninh một nha hoàn và một lão nô.

Mỗi sáng sớm lão nô kia sẽ ra ngoài mua đồ ăn, thư của Lỗ Bình Chiến được giao ở chính nơi mà lão nô đi mua đồ ăn đó. Nếu Gia Ninh viết thư, cũng sẽ giao cho lão nô như vậy.

Mỗi ngày Lỗ Bình chiến đều báo cáo với nàng tình hình bên hắn ta, hắn ta đang bắt tay vào việc triệu tập những thuộc hạ cũ, nhưng ít nhất cũng phải mất mấy tháng, đồng thời hắn ta cũng phải liên lạc với những đại thần khác.

Bảy ngày sau, Lỗ Bình Chiến viết thư báo cho Gia Ninh một tin.

Người của Ổ gia đã được thả ra khỏi thiên lao, ngoại trừ đương gia Ổ gia Ổ Tương Đình.

Sau khi được thả ra, nam nhân Ổ gia phải lập tức quay trở về Kim Lăng, hiện tại nữ quyến Ổ gia vẫn bị giam lỏng trong phủ như cũ, không cho phép ra vào, đồng thời Tân Đế phái khâm sai đại thần cùng Hộ bộ thị lang điều tra kỹ sổ sách và sản nghiệp của Ổ gia.

Gia Ninh đọc được tin này, nội tâm càng thêm loạn, thay vì nói Tân Đế muốn tìm được nàng, chi bằng nói mục đích thật sự của Tân Đế chính là Ổ Tương Đình.

Lão Tân Đế thành lập tân triều chưa được một năm, trước đó còn đánh chiến, để bổ sung quốc khố đã tăng cao thuế dân khắp cả nước, mà miếng thịt béo Kim Lăng này, sao Tân Đế có thể không đỏ mắt cho được?

Lần này Tân Đế đang mượn cớ để quật ngã Ổ Tương Đình, mang danh hối lộ, thật ra là chứa chấp mệnh phạm tiền triều, cũng chính là nàng.

Chỉ sợ nguyên nhân thực sự khiến Tân Đế ra tay chính là vì Ổ gia phú khả địch quốc mà thôi.

Nhưng bây giờ ngoại trừ Ổ Tương Đình, những người khác đều đã được thả ra, đây là ý gì?

Gia Ninh không tài nào nghĩ thông điểm này, nếu như Tân Đế muốn hạ thủ với Ổ gia, mà giờ lại thả những nam nhân khác của Ổ gia ra, thế chẳng phải sẽ tăng thêm phiền toái sao? Trừ khi lão ta không thể không thả, hoặc là đã có người cùng lão ta làm một cuộc trao đổi, vậy khả năng cao nhất người này chính là Ổ Tương Đình vẫn còn ở trong thiên lao.

***

Lại qua bảy ngày nữa, cuối cùng Lỗ Bình Chiến mang đến một tin tốt, hắn ta lợi dụng chức quan của mình, dùng thêm chút bạc để đút lót, rốt cuộc đã có thể nhân cơ hội đêm xuống mang Gia Ninh vào thiên lao.

Gia Ninh mặc áo quan bát phẩm, được Lỗ Bình Chiến dẫn đi vào.

***

Thiên lao u ám, vừa đi vào là đã có thể ngửi được mùi máu tanh nồng cùng với mùi hôi thối. Ánh sáng trong thiên lao hết sức yếu ớt, chỉ có hai ngọn đuốc treo trên vách tường.

Thềm đá dưới chân đều đã biến thành màu đen, không biết đã bao lâu rồi chưa được lau dọn.

Gia Ninh cúi đầu im lặng đi, còn có thể nhìn thấy những vết máu cũ từ năm xưa trên thềm đá.

“Đại nhân.” Một ngục tốt hành lễ với Lỗ Bình Chiến: “Tối nay ngài đích thân tới thẩm tra xử lý phạm nhân, thật là cực khổ quá.”

“Ừ, phạm nhân kia đang ở đâu? Dẫn bản quan đi xem sao.”

“Để ta dẫn đại nhân qua, đúng rồi, vị đứng sau lưng đại nhân đây là?”

Giọng Lỗ Bình Chiến rất bình tĩnh: “Đây là văn thư của Hình bộ, hắn mới được điều tới, lần này bản quan để hắn đi theo ghi chép.”

Ngục tốt gác đêm nay cũng đã nhận bạc của Lỗ Bình Chiến, Lỗ Bình Chiến nói phạm nhân kia thẩm vấn mấy lần không được, hắn ta muốn lập công nên ban đêm mới tự mình tới.

Dĩ nhiên Lỗ Bình Chiến không thể trực tiếp tra hỏi Ổ Tương Đình, nhưng hắn ta có thể tra hỏi phạm nhân ở phòng giam bên cạnh.

Lỗ Bình Chiến và Gia Ninh đi theo ngục tốt dẫn đường, ngục tốt kia nhỏ giọng nói: “Chờ lát nữa khi tra hỏi, đại nhân phải chú ý tới phạm nhân ở phòng giam bên cạnh, không thể lại gần người đó.”

“Ồ? Còn có cả phạm nhân mà bản quan không thể nhìn thấy sao? Không biết là thần thánh phương nào?” Lỗ Bình chiến vờ như không biết, quả nhiên ngục tốt kia mở miệng nói: “Không phải đại nhân không thể tra hỏi, chẳng qua Thượng thư đại nhân đã có lệnh, những tiểu nhân như chúng ta không dám sai lầm.” Hắn ta nghiêng đầu nhìn Lỗ Bình Chiến, ép giọng xuống cực nhỏ: “Đại nhân không biết sao? Người mà Thượng thư đại nhân tự mình tra hỏi cũng chỉ có người đó, một khi người đó xảy ra chuyện bất trắc, những thứ ngục tốt nhỏ nhoi như chúng ta liền khó mà giữ được cái đầu.”

“Người ngươi đang nói đến chính là người Ổ gia thành Kim Lăng đi, Thượng thư đại nhân tự mình thẩm vấn, kết quả thế nào? Hắn đã thừa nhận việc hối lộ chưa?”

Ngục tốt nghe nói vậy thì thở dài một tiếng, mặt mũi cau lại: “Đừng nói là thừa nhận, bao nhiêu ngày trôi qua, đến xương bả vai cũng bị bẻ gãy rồi mà vẫn không thấy người kia nói một lời.”

Gia Ninh vừa nghe xong, thân thể liền không nhịn được mà lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.

Dĩ nhiên là động tĩnh này đã khiến ngục tốt chú ý, nhưng Lỗ Bình Chiến vội lên tiếng mắng trước: “Lá gan có chút xíu thế mà còn vào Hình bộ? Dáng vẻ yếu ớt thì cũng thôi đi, đằng này lá gan còn có tí tẹo, xem ra bản quan phải chuyển ngươi sang Lễ bộ mới được.”

Gia Ninh vội vàng cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi.

Lúc này Lỗ Bình Chiến mới quay sang nói với ngục tốt: “Mới tới chính là vậy đó, lá gan nhỏ xíu.”

Ngục tốt cười nói: “Đại nhân không nên tức giận, đây là lần đầu tiên vị đại nhân này nghe được chuyện kiểu vậy, nên cũng khó tránh khỏi có chút không chịu nổi.”

“Hắn vẫn còn phải rèn luyện nhiều hơn. Đúng rồi, gãy xương bả vai mà vẫn còn không lên tiếng, xương cốt đúng là cứng thật. Các ngươi đã từng nghĩ đến phương pháp khác chưa? Kéo dài lâu như vậy, chỉ sợ…”

“Đại nhân có chỗ không biết rồi, ngày nào Thượng thư đại nhân cũng đích thân tới, hình phạt cũng thay đổi theo từng ngày, nhưng vẫn không làm được gì. Thượng thư đại nhân giận dữ vô cùng.”

Vừa đi vừa nói chuyện, bọn họ đã đến nơi.

“Sao thị lang đại nhân lại tới đây?” Bọn họ vừa tới đã có hai người hành lễ.

Gia Ninh lén ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện trước cửa một phòng giam còn có hai ngục tốt khác đang đứng, mà phòng giam kia không giống với những phòng giam khác, cánh cửa được làm bằng sắt dày nặng, được khoá từ bên ngoài, nàng căn bản không thể nhìn được tình hình bên trong.

“Bản quan tới tra hỏi phạm nhân, hai người các ngươi canh ở chỗ này cũng khổ cực, chi bằng ra ngoài uống chút rượu đi.” Lỗ Bình Chiến móc một túi bạc từ trong ống tay áo ra, muốn đưa cho hai ngục tốt kia, nhưng hai ngục tốt căn bản không dám nhận, vội xua tay lia lịa.

“Đa tạ ý tốt của đại nhân, tiểu nhân xin nhận tấm lòng, nhưng công việc do bên trên sai bảo, chúng ta không dám lơ là.”

Lỗ Bình Chiến cười lạnh: “Thế nào? Bản quan lo các ngươi khổ cực, giờ lại đổ cho bản quan phải không? Chỉ mời các ngươi đi uống chút rượu thôi mà cũng từ chối, nơi này đã có bản quan thì phạm nhân nào có thể chạy được? Các ngươi đã quên năm đó bản quan giết bao nhiêu người trên chiến trường rồi sao?”

Lời vừa nói ra, hai tên ngục tốt nào còn dám nói gì, bọn họ nhận bạc, nhưng trước khi đi còn kiểm tra ổ khoá cẩn thận.

Ngục tốt dẫn đường cũng bị Lỗ Bình Chiến đuổi luôn.

Bọn họ vừa đi, Gia Ninh lập tức đi tới trước cửa sắt, nàng gõ lên cánh cửa, bên trong không có bất kỳ phản ứng nào.

Lỗ Bình Chiến đi đến bên cạnh nàng: “Cửa này không mở được, vừa rồi vi thần đã hỏi, chìa khoá của ổ khoá này do Thượng thư đại nhân cầm, ngục tốt không có.”

Nước mắt Gia Ninh đã sắp trào ra khoé mi, nàng cố gắng nuốt nước mắt vào trong.

Rõ ràng Ổ Tương Đình là người ném nàng vào thanh lâu, còn chiếm nàng làm của riêng, giam cầm nàng, trước đó nàng còn hận hắn vô cùng, chỉ hận vì trước kia đã không giết hắn, nhưng bây giờ thấy Ổ Tương Đình gặp phải tất cả những chuyện này, nàng chỉ cảm thấy khổ sở không chịu được, chỉ muốn rơi lệ, nhưng hiện tại không phải là lúc để rơi lệ.

Nàng hít mũi, hai mắt đã hoàn toàn đỏ bừng, nàng hỏi Lỗ Bình Chiến: “Hắn có thể nghe được giọng ta qua cánh cửa này không?”

“Có lẽ là có.”

Lỗ Bình Chiến vừa dứt lời, Gia Ninh liền đập cửa, vừa đập cửa vừa nhỏ giọng gọi tên Ổ Tương Đình: “Ổ Tương Đình, chàng nghe được thì hãy trả lời ta, ta là Gia Ninh.”

Nhưng bên trong cửa sắt vẫn yên lặng như tờ.

Lỗ Bình Chiến sợ bị ngục tốt phát hiện, không thể làm gì khác là thấp giọng khuyên nhủ Gia Ninh: “Sợ là hắn không nghe được, chúng ta không thể lưu lại quá lâu. Điện hạ, vi thần có thể hiểu được tâm tình lúc này của điện hạ, nhưng điện hạ hãy cân nhắc cho bản thân. Vi thần đã thầm tra xét bản án này rất lâu, những nam nhân khác của Ổ gia có thể được thả ra, chính vì Tân Đế đã đích thân tới thiên lao một chuyến. Ổ Tương Đình có thể cứu người nhà hắn ra, có lẽ hắn cũng đã có cách để tự giữ mình.”

Nhưng vạn nhất hắn chấp nhận hy sinh bản thân để cứu cả nhà thì sao?

Mặc dù Ổ Tương Đình âm tình bất định, lòng dạ thâm sâu, thậm chí còn không từ thủ đoạn nào, nhưng hắn đối xử với người nhà cực kỳ tốt, điểm này Gia Ninh đã sớm nhìn ra, nếu không hắn cũng sẽ không khổ cực chống đỡ toàn bộ Ổ gia như vậy.

Huynh trưởng hắn muốn vào quan trường, hắn liền để huynh trưởng hắn đi, Hứa Tinh Hán muốn làm ăn cùng hắn, hắn liền nắm tay chỉ dạy mà không hề tránh né.

Nếu như hắn thật sự hy sinh mình, liệu Ổ Tương Đình có phải chết trong thiên lao hay không?

Đúng lúc này, Gia Ninh chợt nghe được một tiếng rên vang lên sau cánh cửa sắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.