Màn giường màu xanh rủ xuống đất, trên tấm thảm trắng thuần có một sợi dây xích uốn lượn, một đầu sợi dây xích kia được gắn vào chân giường, còn một đầu khác, được xích vào cổ chân của thiếu nữ trên giường.
Gia Ninh rúc vào trong góc.
Ổ Tương Đình đưa nàng từ Tây Nam về Kim Lăng, nhưng xe ngựa lại dừng ở căn nhà mà trước đây nàng từng ở, Ổ Tương Đình kéo nàng đi vào, rồi xích chân nàng lại.
Gia Ninh hoàn toàn ngây ngẩn, chờ khi nàng kịp phản ứng thì đã đối diện với ánh mắt Ổ Tương Đình, nàng không thể thốt lên được dù chỉ nửa câu.
Từ khi bị Ổ Tương Đình bắt được, chuyện mỗi ngày nàng phải làm chính là ngâm nước thuốc và uống thuốc, trừ những hôm thật sự phải ngủ ở ngoài trời.
Loại nước thuốc này chính là loại mà nàng đã từng ngâm khi còn ở Thược Kim Quật, không biết có phải do loại nước thuốc này hay không, mà chỉ trong hơn một tháng, mái tóc bị nàng cắt ngắn ngủn đến bả vai đã nhanh chóng mọc lại, tuy chưa dài được như cũ, nhưng cũng đã dài đến ngực. Tóc còn như vậy thì càng đừng nói đến lông mi bị nàng cắt và lông mày bị nàng cạo sạch, toàn bộ đều đã trở về dáng vẻ trước đây.
Lúc ban đầu khi Ổ Tương Đình muốn gỡ tấm vải trên mặt Gia Ninh ra, nàng giãy giụa kịch liệt, nàng không muốn để hắn thấy dáng vẻ xấu xí của mình, thậm chí nàng còn bắt đầu hối hận, nếu sớm biết Ổ Tương Đình sẽ bắt được mình nhanh như thế thì nàng cần gì phải tự giày vò bản thân, biến mình thành dáng vẻ xấu xí đến vậy.
Gia Ninh giữ chặt miếng vải trên mặt mình: “Không được.”
Ổ Tương Đình cười lạnh, dứt khoát ấn Gia Ninh lên đùi, hắn cất giọng lạnh nhạt, giống như vừa bị gió tuyết thổi qua: “Nàng chắc chắn?”
“Ta chắc chắn!” Gia Ninh vừa mới nói xong, ngay lập tức nhận thấy mông mình bị đánh một chưởng, một chưởng này vững chãi rơi xuống, làm Gia Ninh kêu lên thành tiếng.
Nàng vặn vẹo thân thể, muốn đưa tay ra che mông mình: “Ổ TƯƠNG ĐÌNH!”
Nhưng cũng không có tác dụng gì.
Ổ Tương Đình hơi híp mắt, thật sự dùng sức lực, đánh mười mấy cái vào mông Gia Ninh, sau đó Gia Ninh chỉ khóc mà không phản kháng nữa, bởi căn bản nàng không thể phản kháng được, chỉ cảm thấy cái mông mình đau đến bốc hoả, phảng phất như bị xát ớt lên.
Nước mắt nàng rơi lã chã, làm ướt hết vải trên mặt nàng, đau đớn ở mông khiến nàng không thể nói thành lời.
Khốn kiếp!
Mặc dù nàng biết Ổ Tương Đình sẽ tức giận, nhưng hắn cũng không cần phải dùng sức đánh nàng như thế chứ, dù thế nào đi nữa thì nàng...
Gia Ninh thút thít, nàng là một cô nương, sao hắn có thể đánh mạnh đến vậy?
Chờ khi Ổ Tương Đình lại muốn gỡ tấm vải trên mặt Gia Ninh, nàng đã từ bỏ chống cự, nàng bất chấp tất cả, xấu thì cứ xấu đi.
Sau khi gỡ tấm vải trên mặt Gia Ninh ra, Ổ Tương Đình nhìn gương mặt ngăm đen không có lông mày của nàng, còn cả đầu tóc rối bù kia nữa, hắn liền cứ thế bật cười chế giễu.
“Thật là xấu xí muốn chết.”
Trên mặt Gia Ninh còn vương giọt lệ, bị đối phương thẳng thừng chê xấu thì trong lòng càng thêm bi thương.
Nàng biết bây giờ mình khó coi, thậm chí so với Ổ Tương Đình, nàng giống hệt con gà vườn xám xịt, nhưng cũng làm gì đến mức quá xấu, ít nhất nàng vẫn còn có căn cơ ở bên trong.
Ổ Tương Đình nói Gia Ninh xấu xí, nhưng lại không hề buông nàng ra, cứ một mực ôm nàng ở trong ngực, Gia Ninh phải ở bên ngoài chịu đông lạnh hai ngày, bị lồng ngực ấm áp của đối phương hấp dẫn, khiến nàng cứ thế mà chìm vào giấc ngủ, dù cái mông vẫn còn rất đau.
Nàng nằm mơ, trong mơ nàng thấy mình trở lại kinh thành, được gặp lại hoàng huynh, hoàng huynh nhìn thấy nàng thì rất mừng rỡ, hỏi nàng về lâu chưa, còn hỏi ở ngoài nàng có phải chịu khổ hay không.
Nàng ôm hoàng huynh khóc: “Thái tử ca ca, bọn họ đều bắt nạt muội.”
Hoàng huynh khẽ thở dài: “A Ninh, có một số việc, nếu quên được thì hãy quên đi, đời người chỉ có mấy chục năm, cần gì phải khiến cho mình sống khổ sở như vậy?”
Ổ Tương Đình rũ mắt, nâng tay lau sạch nước mắt trên khoé mắt Gia Ninh.
***
Gia Ninh rúc vào trong góc giường, cảnh giác nhìn người ở bên mép giường.
Lúc Ổ Tương Đình móc sợi dây xích kia vào chân nàng, nội tâm nàng đã hoàn toàn sụp đổ.
Ổ Tương Đình cởi áo khoác ngoài rồi vắt lên trên bình phong, bên trong hắn mặc một bộ y phục đỏ, mái tóc dài được ngọc quan thắt lên một nửa, một nửa còn lại buông xoã ra sau lưng.
Nốt ruồi son đỏ rực nơi khoé mắt hắn giống như giọt mực đỏ nhỏ xuống bức hoạ trắng như tuyết, đây không phải là do hoạ sĩ vô tình đánh rớt, mà là cố ý làm vậy.
Có lẽ chỉ khi tận mắt nhìn thấy Ổ Tương Đình, người ta mới tin rằng trên thế gian này lại có một nam nhân còn đẹp hơn cả nữ nhân.
Một cái nhăn mày của hắn, sóng mắt lưu chuyển, tất cả đều là phong tình.
Nhất là khi hắn mặc đồ đỏ, thật sự sẽ khiến người ta mơ hồ về giới tính của hắn, dường như hắn đã quay trở về cái dáng vẻ khó phân nam nữ của thời kỳ thiếu niên. Chẳng qua là, khí chất trên người hắn không phải là khí chất mà một thiếu niên có thể có.
Ổ Tương Đình cất y phục xong thì tầm mắt chuyển sang Gia Ninh, đôi mắt hắn u ám, giống như một viên mực vĩnh viễn không tan.
Gia Ninh không nhịn được mà nuốt nước miếng, nàng cảm thấy Ổ Tương Đình bây giờ rất đáng sợ, lúc này nàng chỉ hận không tìm được chỗ nào để trốn, nhưng nàng căn bản không trốn được.
Cho nên khi chân đối phương quỳ lên giường, nàng sợ đến nỗi muốn chạy khỏi giường, nhưng nàng có thể đi đâu kia chứ, càng chạy chỉ càng khiến đối phương dễ dàng bắt được nàng mà thôi.
Khi Ổ Tương Đình nằm đè lên người Gia Ninh, tim nàng đã đập thình thịch, nàng cảm thấy hôm nay Ổ Tương Đình có chút gì đó khác với trước đây.
Từ hôm về đến thành Kim Lăng, Ổ Tương Đình chưa hề ngủ chung với Gia Ninh, đều là nha hoàn trông nom nàng.
Những nha hoàn kia sẽ thức trắng cả đêm, luân phiên canh gác để phòng ngừa Gia Ninh chạy trốn.
Gia Ninh không nhận ra bất cứ nha hoàn nào, các nàng ta cũng không trò chuyện với nàng.
“Ổ Tương Đình, chàng... Chàng muốn làm gì?” Gia Ninh nhìn gương mặt đang gần trong gang tấc.
Ổ Tương Đình nhìn thẳng vào nàng, hắn đưa tay ra vuốt khẽ từ mi tâm cho đến bờ môi Gia Ninh, hành động này khiến Gia Ninh cau mày.
Thật ra nàng đang thấy rất sợ, thậm chí nàng còn đoán được chuyện sẽ phát sinh sau đây.
Tuy chính nàng đã từng chủ động quyến rũ Ổ Tương Đình, nhưng khi ngày này thực sự tới, nàng vẫn rất sợ hãi.
Gia Ninh chớp mắt, nàng lặng lẽ đưa tay ra đẩy ngực đối phương: “Chàng đè làm ta hơi đau, có thể đứng lên hay không?”
Ổ Tương Đình nghe vậy nhưng lại nhếch khoé môi, ánh mắt kia như đã hoàn toàn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng: “Đau chỗ nào? Cần ta xoa giúp nàng không?”
Vốn dĩ Gia Ninh còn chưa kịp phản ứng, chờ khi nàng nhận ra thì mặt đã hoàn toàn đỏ bừng, nàng vừa dùng sức đẩy đối phương vừa nói: “Đồ lưu manh.”
“Đồ lưu manh?”
Ổ Tương Đình vẫn không hề nhúc nhích, thậm chí vì những lời này của nàng mà còn trực tiếp tháo búi tóc của Gia Ninh ra.
Hắn trói hai tay Gia Ninh lên đầu giường.
Tay Gia Ninh bị trói, chân còn có xích, thật sự là vô lực xoay sở, nàng khóc không ra nước mắt nhìn người trước mặt.
Ổ Tương Đình trói nàng xong lại đứng dậy rời đi, Gia Ninh hơi sửng sốt, sau đó liền muốn cựa khỏi dây trói tay nàng, nhưng dây kia được buộc hết sức tài tình, nàng cựa quậy nửa ngày cũng vô dụng, trái lại còn mài đỏ cả cổ tay.
Nàng cắn môi, cố gắng thẳng người lên nhìn Ổ Tương Đình: “Ổ Tương Đình, chàng...”
Nàng đang muốn gọi Ổ Tương Đình cởi dây trói cho mình, nhưng nhìn thấy Ổ Tương Đình cầm bầu rượu tới, nàng liền ngậm miệng.
Thanh niên hồng y mỹ mạo diễm lệ lắc lắc bầu rượu trong tay, im lặng đi đến bên cạnh giường, đôi mắt đào hoa kia của hắn âm trầm, tựa như được bao phủ bởi một lớp sương mù: “Nàng có biết trong những ngày nàng đi cùng Lan Tranh, ta đã suy nghĩ gì không?”
Gia Ninh mím chặt môi, không dám nói dù chỉ một tiếng.
“Lúc đầu ta nghĩ, tại sao nàng lại phải đi cùng với Lan Tranh, cái gọi là thích của nàng chỉ thoáng cái đã biến mất rồi sao?” Ổ Tương Đình nhếch môi: “Sau đó, ta lại nghĩ, đáng lẽ ra ta không nên cho nàng cơ hội, Công Chúa Gia Ninh miệng đầy lời dối trá thích đùa cợt lòng người, thì làm sao có thể thích người khác. Thích trong miệng nàng cũng chỉ là lời lừa gạt mà thôi. Nhưng mà không sao cả, chỉ cần nàng mang thai hài tử của ta, nàng sẽ không bao giờ ra khỏi gian phòng này được nữa.”
“Ừm.” Gương mặt Ổ Tương Đình hiện lên ý cười: “Không tốt sao? Mang thai hài tử của ta, tốt nhất là nữ hài, ta thích nữ hài.”
Gia Ninh cảm thấy như nàng đã hiểu ra chút gì đó.
Mấy ngày hôm nay tại sao Ổ Tương Đình lại không ngủ chung với nàng, bởi vì lúc này bên trong thân xác xinh đẹp của hắn là một con dã thú, trước đây không hề có, nhưng sau khi nàng chạy trốn, con dã thú đã lặng lẽ tiến vào trong thân xác này.
Cũng có lẽ vốn dĩ Ổ Tương Đình chính là một dã thú, chẳng qua hắn vẫn luôn một mực áp chế thú tính của mình.
Nàng cũng hiểu tại sao khi còn thiếu niên, nàng lại vừa ghét vừa sợ đối phương rồi, bởi vì ánh mắt của hắn.
Dù là ánh mắt ái mộ, nhưng hắn rất giống một con dã thú đang đi săn mồi, một khi đã để mắt tới là liều chết cũng không buông.
“Ổ Tương Đình, chàng không thể làm thế, chàng... Chàng không thể nhốt ta!” Gia Ninh không tài nào tưởng tượng nổi nếu bị nhốt ở trong căn phòng này cả đời thì nàng sẽ ra sao, nàng sẽ chết mất.
Ổ Tương Đình ngồi xuống mép giường, đối với lời nói của Gia Ninh, hắn làm như không hề nghe thấy, hắn nâng tay lắc lắc bầu rượu: “Sương Sương, chúng ta uống rượu đi.”
Hắn lại bắt đầu gọi Gia Ninh là Sương Sương, nội tâm Gia Ninh không nhịn được mà lộp bộp.
Nàng vừa định phản bác lại thì đã bị đối phương bóp cằm, rót rượu vào miệng.
Nàng không uống được như vậy, hơn phân nửa rượu chảy tràn ra khỏi miệng nàng, làm ướt váy nàng.
Bầu rượu trống trơn rơi trên mặt đất, còn lăn hai vòng.
***
Không biết qua bao lâu, trong phòng vang lên tiếng dây xích kéo trên mặt đất, âm thanh kia càng ngày càng lớn, còn kèm theo tiếng nức nở.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]