Chương trước
Chương sau
Biên tập: B3

Sương Sương cắn răng, vẫn quyết định ra khỏi phòng bếp, nàng không thể trơ mắt nhìn những cô nương này bị bắt đi như vậy.

Nàng cúi người xuống, chậm rãi chạy đến một căn lều vải rồi vội vàng lách người vào, thấy bên trong có một nam nhân tộc Đồng La đang ngủ khò khò, nàng nhanh chóng đi tới muốn đánh thức hắn.

“Dậy, dậy nhanh! Có người tới bắt cóc nữ nhân của bộ tộc ngươi!”

Sương Sương sợ người bên ngoài phát hiện ra nên không dám quá lớn tiếng. Nàng lay nửa ngày, đối phương mới hơi cử động, hắn hé mắt ra, không biết có nhìn rõ Sương Sương hay không, miệng lầm bầm câu gì đó, nói xong lại nhắm mắt lại.

Sương Sương sốt ruột, nắm lấy cánh tay hắn: “Ngươi đừng ngủ nữa, kẻ thù đến kìa! A Bố Tư đến!”

Đối phương hừ một tiếng, lật người sang bên cạnh, không biết miệng càu nhàu cái gì, Sương Sương nghe không hiểu tiếng của hắn, thật sự là khóc không ra nước mắt.

Nàng thấy không gọi hắn dậy được thì suy nghĩ chốc lát, dứt khoát dùng hết sức lực tát cho nam nhân kia một cái, rốt cuộc một cái tát này cũng đã đánh thức được đối phương, đối phương mở mắt ra, nhìn Sương Sương có chút ngây ngốc.

Sương Sương chỉ tay ra bên ngoài nói: “Bên ngoài có người! A Bố Tư!”

Đối phương xoa trán, nói mấy câu Sương Sương căn bản nghe không hiểu.

Sương Sương bèn dứt khoát kéo đối phương dậy, muốn đối phương ra ngoài nhìn thử, hắn chỉ cần ra ngoài nhìn là sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.

Mặc dù nam nhân kia không hiểu lời của Sương Sương nói, nhưng cũng nhìn ra được vẻ mặt hốt hoảng của nàng, hắn bước nhẹ bẫng theo Sương Sương, miệng lại nói câu gì đó.

Sương Sương thật sự nóng nảy: “Trời ơi, ta nghe không hiểu.”

Nàng kéo đối phương ra bên ngoài, chẳng qua là chưa kịp tới cửa, màn che lều đã bị vén lên.

Đứng ở bên ngoài là một nam nhân cao lớn mà Sương Sương chưa từng nhìn thấy, trong khoảnh khắc nhìn thấy Sương Sương, nam nhân kia nở nụ cười.

Dưới ánh trăng, gương mặt hắn ta trở nên đặc biệt dữ tợn.

Nam nhân đang bị Sương Sương kéo tay cũng phát hiện ra tên nam nhân đứng ngoài, nhưng rượu cồn khiến toàn thân hắn tê dại, làm hắn phản ứng chậm một nhịp. Ngay lập tức bị kẻ kia vung đao chém chết, đến hừ cũng không kịp hừ lấy một tiếng.

Sương Sương bị máu bắn khắp cả người, nàng sợ đến choáng váng cả đầu óc, mãi đến khi đối phương bịt miệng nàng, kéo nàng ra ngoài, nàng mới bắt đầu giãy giụa.

Nhưng sức lực của tên nam nhân này quá lớn, hơn nữa hắn ta không hề thương hương tiếc ngọc, Sương Sương gắng sức giãy giụa, hắn ta liền bịt chặt mũi miệng nàng khiến nàng không thể hô hấp mà tự rũ xuống, đến lúc mũi được thông thoáng, nàng chỉ đành mặc cho số phận, để đối phương kéo đi.

Sương Sương bị ném lên lưng ngựa, hai mắt nàng đã bị nước mắt che kín, nàng chưa bao giờ cầu mong Ổ Tương Đình xuất hiện như lúc này.

Nhưng ông Trời không thoả mãn mong muốn của Sương Sương, nàng đành trơ mắt nhìn mình bị đưa đi khỏi nơi ở của tộc Đồng La, mà khu lều trại của tộc Đồng La bên kia cũng bừng lên ngọn lửa.

***

Sắc trời dần sáng, Sương Sương không biết bọn họ đã đi bao lâu, nàng bị đặt trên lưng ngựa, lưng ngựa lắc lư khiến nàng chỉ muốn ói, nàng khó chịu đến mặt mũi tái nhợt, chỉ có thể hơi mở hé mắt.

Đến khi ngựa dừng lại, Sương Sương bị kéo xuống, nàng ngã trên đất, ngay cả sức lực ngồi dậy cũng không có.

Bên tai nàng vang lên tiếng cười của nam nhân, nhưng Sương Sương nghe không hiểu lời của bọn họ.
Sương Sương cố gắng nhìn hoàn cảnh xung quanh, có lẽ nàng đã đến nơi ở của tộc A Bố Tư, cách nàng không xa còn có mấy cô nương, các nàng ấy đều là người của tộc Đồng La, tất cả đều đang ngồi dưới đất lặng lẽ khóc.

Đồng La Phưởng nhìn thấy Sương Sương, biểu tình liền trở nên kích động, nhưng miệng cô bé bị bịt kín, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.

Vì Đồng La Phưởng phát ra tiếng động nên đã thu hút sự chú ý của nam nhân đứng bên cạnh cô bé, tên nam nhân kia hung ác nói gì đó, rồi trực tiếp giáng cho Đồng La Phưởng một cái tát, cái tát này khiến Đồng La Phưởng ngã lăn xuống đất, không tài nào dậy nổi.

Cảnh này doạ Sương Sương sợ hãi, tuy nàng là một người chết đi sống lại, rồi trọng sinh vào một hoa nương, khi nàng muốn chạy trốn, Đỗ Nương cũng từng cho người hành hạ nàng, nhưng cũng không phải là loại hành hạ này.

Hơn nữa người thi hành hình phạt ở Thược Kim Quật đều là các chưởng sự nương nương, họ sẽ phân nặng nhẹ, không hề thô bạo tàn nhẫn giống tên nam nhân này, lại dùng sức lực mạnh như vậy để đánh một cô bé.

Đồng La Phưởng mới chỉ có mười hai, mười ba tuổi mà thôi.

Nam nhân kia đánh Đồng La Phưởng xong liền đi tới bên cạnh tên nam nhân đã bắt Sương Sương.

“Thủ lĩnh, kế hoạch ngày hôm nay của chúng ta đã toàn thắng.”

Tên nam nhân được gọi là thủ lĩnh cười ha ha, cười xong thì nói: “Đáng tiếc là Đồng La Luật không có ở đó, nếu không chúng ta đã tiện thể lấy luôn cái đầu chó của hắn. Đúng rồi, quân sư đâu? Thắng lợi này chính là nhờ quân sư bày mưu tính kế.”

Lời bọn họ nói, Sương Sương nghe không hiểu dù chỉ một chữ, bây giờ nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nàng cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống.

Nàng và người nơi này có dáng vẻ không giống nhau, nếu như bọn họ có thể hiểu một chút thì sẽ đều biết nàng là người Hán. Bọn họ mà biết tiếng Hán, nàng có thể làm cuộc trao đổi với bọn họ, hẳn là Ổ Tương Đình sẽ nguyện ý dùng bạc chuộc nàng.

Dù bên ngoài Sương Sương tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra đã hoảng không chịu được, nàng muốn khóc, nhưng cũng biết bây giờ không phải là lúc nên khóc.

Nàng phải nghĩ cách bỏ trốn.

Nếu không nàng sẽ xong đời.

Lúc Sương Sương còn đang âm thầm nghĩ cách thì có mấy người đi tới, trong đó có một nam nhân bước đi khập khiễng, làn da hắn cực trắng, mặt mũi thanh tú, tuổi tác khoảng hai mươi, nhìn qua là dáng vẻ của người Hán.

Sương Sương thấy đối phương thì không nhịn được mà trợn to hai mắt, nơi này lại có người Hán sao?

Người Hán đó cúi chào tên thủ lĩnh rồi nói mấy câu, Sương Sương nghe cũng không hiểu.

“Quân sư, lần này nhờ có mưu kế của ngươi mà chúng ta mới đánh lén thành công, quả nhiên đám phế vật kia đều uống say khướt, ha ha ha. Đúng rồi, quân sư, lần này ta còn mang về cho ngươi một món quà.”

Tên thủ lĩnh nhìn về Sương Sương cách đó không xa, nheo mắt: “Ở đó ta phát hiện một nữ nhân người Hán, quân sư không muốn động vào nữ nhân Mạc Bắc, vậy hẳn là có thể tiếp nhận nữ nhân người Hán chứ? Nếu không thì chính là quân sư ngươi vẫn chưa quên chuyện lần trước.”

“Làm sao có thể, ta rất thích món quà mà thủ lĩnh mang về.” Quân sư nhàn nhạt liếc mắt nhìn Sương Sương ngồi trên đất, Sương Sương cố ý cúi thấp đầu, không để người khác nhìn rõ mặt nàng, nhưng làn da nàng quá trắng, quá mức nổi bật giữa đám người kia.

***

Sương Sương không biết những người này đang nói gì, chỉ biết nàng bị một tên nam nhân lôi dậy, rồi ném vào trong một căn lều vải.

Tay chân nàng vẫn bị trói, phải cố gắng lắm mới ngồi dậy được, nàng nỗ lực xoay cổ tay, muốn nới lỏng dây trói trước khi người Hán kia đi vào.

Mặc dù hắn đã hết sức khống chế chân mình, nhưng vẫn có thể khiến người ta nhìn ra được hắn là một người què.

Nam nhân kia vừa bước vào, Sương Sương liền ngừng lại, nàng hoảng hốt nhìn nam nhân ở trước mặt.

Nam nhân kia nhìn thấy Sương Sương thì bước tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.