Chương trước
Chương sau
Biên tập: B3

Sương Sương ngồi trong lều không để ý, nhưng Đồng La Phưởng đã nhìn thấy, cô bé nhìn bóng người kia, lén lút nở nụ cười: “Phu nhân có thể thử xem.”

Sương Sương còn chưa kịp phản ứng thì nghe thấy tiếng hát, nàng hơi sửng sốt.

Sương Sương quay đầu ra, mới thấy bên ngoài lều của mình có một người đang đứng, người kia đang hát trước căn lều này, giọng hát của hắn trầm thấp, mang theo vẻ lười biếng, tiếng hát kia như được ngâm qua rượu, khiến cho người nghe như si như say.

Người nọ hát khúc hát của tộc Đồng La, Sương Sương nghe không hiểu, nhưng nàng có thể nhận ra chủ nhân của tiếng hát.

Mặt Sương Sương lập tức đỏ bừng, cuối cùng cũng hiểu ra ý trong lời nói của Đồng La Phưởng.

Tiếng hát bên ngoài vẫn còn tiếp tục, từng tiếng từng tiếng chảy vào trong lều, Sương Sương thật sự không ngờ Ổ Tương Đình ca hát lại dễ nghe như vậy, nhưng nàng nghĩ, sợ là bây giờ mọi người đều đang đứng bên ngoài chờ nàng đi ra, bị tiếng hát dụ ra ngoài thì quá mất mặt, nàng sẽ không làm thế.

Cho nên Sương Sương cứ ngồi nguyên tại chỗ không chịu cử động, mãi cho đến khi tiếng hát bên ngoài dừng lại.

Từ bỏ rồi đúng không? Sương Sương suy đoán.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu nàng, tiếng hát bên ngoài lại vang lên, nếu như nói khúc ca đầu mang theo niềm vui sướng, thì khúc này lại có chút ưu thương nhàn nhạt, phảng phất như đang kể về tình yêu buồn khổ, khi người mình thương không muốn thấy mình.

Sương Sương không nghĩ rằng Ổ Tương Đình còn chưa chịu từ bỏ, nàng ngồi tại chỗ, nhưng càng ngồi càng không yên.

Đồng La Phưởng ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Phu nhân không ra sao?”

Sương Sương hơi chần chừ, vẫn lắc đầu.

Chờ đến khi bài hát thứ hai cũng dừng lại, rất lâu sau bên ngoài cũng không nghe thấy tiếng hát nữa, Sương Sương mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đột nhiên, cửa lều vải của nàng bị vén lên, Ổ Tương Đình đi thẳng vào.

Hắn vừa bước vào, Đồng La Phưởng liền chạy ra ngoài, Sương Sương vốn đang ngồi tại chỗ, thấy Ổ Tương Đình vào thì sợ hãi đứng bật dậy.

Nàng nhìn thấy rõ cách ăn mặc của Ổ Tương Đình, về cơ bản thì lối ăn mặc của hắn không khác gì nàng, chẳng qua Ổ Tương Đình không đội mũ lông mà đội quan mạo bằng xương thú, mái tóc dài của hắn buông xuống.

Y phục đỏ, tóc dài bên dưới gương mặt trắng nõn đẹp lạnh lùng, tựa như ma quỷ đến từ mặt trăng.

Ổ Tương Đình không phải tiên, bởi trong mắt hắn có dục vọng.

Thần tiên vô cầu vô dục, mà điều hắn muốn lại hiện ra hết sức rõ ràng, cho nên hắn chỉ là ma quỷ.

Ổ Tương Đình đi vào liền nhìn thấy Sương Sương, hắn đi về phía nàng.

Sương Sương nghĩ đến chuyện vừa rồi mình cố tình làm mất mặt Ổ Tương Đình, phản ứng đầu tiên của nàng chính là bỏ trốn, nhưng kết cục luôn chỉ có một, chạy kiểu gì cũng sẽ bị Ổ Tương Đình bắt được.

Vừa bị bắt, Sương Sương liền nói dối: “Ta không biết người ca hát là ngươi, còn tưởng là tên Đăng Đồ Tử (*) nào của tộc Đồng La, làm ta sợ đến nỗi không dám cử động.”

(*) Bê: Đăng Đồ Tử là một đại phu nước Sở, tính tình háo sắc dâm đãng, ý Sương Sương ở đây là sợ người bên ngoài là kẻ háo sắc nên sợ hãi. Người TQ ví Đăng Đồ Tử để gọi những kẻ háo sắc, giống như người Việt ta hay gọi người hay ăn vạ là Chí Phèo ấy.

Ổ Tương Đình rũ mắt nhìn nàng, không biết là có tin lời nàng nói hay không. Lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng ca hát của mọi người, tiếng hát vui sướng lạ thường, tuy Sương Sương nghe không hiểu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc trong lời hát.

“Hôm nay nàng rất đẹp, Sương Sương.” Ổ Tương Đình nhẹ giọng nói.

Sương Sương chớp chớp mắt, Ổ Tương Đình chưa bao giờ khen nàng xinh đẹp.

Tai nàng hơi đỏ lên, tâm trạng lúc này của Sương Sương đã sớm không giống trước. Khi mới gặp Ổ Tương Đình, nàng chỉ cảm thấy đối phương thô tục dã man, không giống một quân tử.

Khi đó bên người nàng vây quanh quá nhiều thiếu niên quý tộc, hơn nữa còn sự tồn tại của Lan Tranh, nàng hoàn toàn không coi trọng Ổ Tương Đình.

Nhưng hôm nay, nàng lâm vào cảnh khó khăn, Ổ Tương Đình cứu nàng ra khỏi thanh lâu sở quán, mặc dù hắn rất quá đáng khi xăm tên hắn lên ngang hông nàng, nhưng trên người hắn cũng có tên nàng, miễn cưỡng coi như là hoà nhau.

Sau khi Sương Sương gặp nạn, tuy đôi khi tính tình của Ổ Tương Đình thất thường, nhưng quả thực là cưng chiều nàng, điều này đối với một Công Chúa mất nước từng hưởng bao nhiêu sự chiều chuộng, nay bị ngã xuống khỏi đám mây mà nói thì thật sự quá quan trọng.

Chính nàng không tự ý thức được, kiểu người như nàng giống như một loài hoa chuyên hấp thu tình yêu thương của người khác, nếu như không có tình yêu thương, nàng sẽ đánh mất đi chính màu sắc và sự tươi mới của mình.

Nhưng đồng thời nội tâm Sương Sương cũng đang dao động, một mặt nàng vì những hành động của Ổ Tương Đình mà đỏ mặt, mà Lan Tranh thì vẫn đang chân chính tồn tại trong ký ức của nàng.






Nàng cắn môi, tránh ra khỏi ngực Ổ Tương Đình: “Ngươi không cần lừa ta, ta sẽ không theo ngươi đi ra ngoài.”

Nàng còn quay lưng đi, trong lòng thầm nghĩ, nếu như người cứu nàng là Lan Tranh thì tốt biết bao, bây giờ nàng cũng không cần phải chịu đựng loại hành hạ này.

Hiện tại nàng đang động lòng với Ổ Tương Đình sao?

Sương Sương liên tục lắc đầu, nàng mới không bao giờ như vậy, nàng sẽ không thích Ổ Tương Đình. Ổ Tương Đình căn bản không hiểu nàng, hắn chỉ là một thương nhân, thương nhân coi tiền là trên hết. Còn Lan Tranh thì không giống như vậy, Lan Tranh là một quân tử, chàng tốt bụng, thân thiện, đối xử tốt với bất kỳ người nào, Lan Tranh văn thao võ lược, xuất thân danh môn vọng tộc, chàng mới thật sự là người xứng đôi với nàng.

Nàng lại không khỏi nghĩ tới, liệu Ổ Tương Đình có thích nàng thật hay không? Nếu như thích, tại sao hắn lại mang một hoa nương như nàng về nhà? Có phải hắn chỉ thích mỗi cái thân xác này?

Nghĩ tới đây, Sương Sương cau mày, nếu như Ổ Tương Đình chỉ thích cái thân xác này, vậy cũng được gọi là thích?

“Bên ngoài náo nhiệt như vậy mà nàng cũng không muốn xem thử? Không phải nàng luôn thích những chỗ đông người sao?” Ổ Tương Đình từ đằng sau ôm lấy Sương Sương, giọng nói lười biếng trầm thấp của hắn vang lên trên đỉnh đầu nàng.

Sương Sương bị ôm, phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy thật quen thuộc với sự thân mật của Ổ Tương Đình, trước đây mỗi khi Ổ Tương Đình chạm vào nàng, nàng luôn rét lạnh cả người, nhưng bây giờ... Nàng lại cảm thấy lồng ngực của Ổ Tương Đình khiến nàng thật an tâm.

Sương Sương kinh ngạc trước sự thay đổi của mình, thậm chí còn thấy thật khổ sở, nàng thật sự động lòng với Ổ Tương Đình sao? Còn Ổ Tương Đình? Nếu như hắn biết nàng chính là Gia Ninh, người đã từng khinh thường hắn, hắn sẽ thế nào? Nếu như nàng muốn hắn giúp nàng phục quốc, hắn sẽ làm gì?

Nếu Ổ Tương Đình biết nàng là ai, nhất định sẽ làm nhục nàng.

“Tại sao không nói gì?” Ổ Tương Đình xoay người nàng lại, nhưng lại thấy đôi mắt xinh đẹp của Sương Sương sũng nước, hắn sững sờ: “Tại sao khóc? Ai bắt nạt nàng?”

Sương Sương bị hắn nói vậy mới phát hiện ra mình khóc, nàng vội vàng đưa tay lên lau nước mắt: “Gió thổi vào mắt.”

“Thật không? Trong lều này cũng có gió?” Ổ Tương Đình nói.

Sương Sương gật đầu, rồi nàng ngước mắt lên nhìn Ổ Tương Đình, gương mặt trước mắt này vẫn tinh xảo nữ tính như cũ, nhưng tận sâu trong thâm tâm nàng, dường như nó không còn đáng ghét nữa.

“Tướng công.” Nàng khẽ gọi Ổ Tương Đình.

“Ừ?”

“Sau này chàng sẽ thú thê sao?” Sương Sương dè dặt hỏi. (Bê: Sương Sương đã nhận ra tình cảm của mình với Tiểu Đình nên Bê đổi cách xưng hô nha, ta-ngươi hoài mãi rầu quá.)

Nàng rất ích kỷ, nếu như nàng thích Ổ Tương Đình, vậy thì Ổ Tương Đình sẽ chỉ có thể là của nàng, nàng không muốn chia sẻ hắn với bất kỳ nữ nhân nào khác.

Ổ Tương Đình nghe xong, trong mắt hiện lên ý cười, hắn đưa tay nắm cằm Sương Sương, đôi mắt đào hoa kia sáng lấp lánh: “Vì nghĩ tới chuyện này nên nàng mới khóc?”

Sương Sương hơi né tránh: “Không phải.”

Ổ Tương Đình cúi đầu xuống, kề miệng sát miệng nàng: “Nàng có muốn ta thú thê không?”

Hắn đẩy vấn đề lại cho Sương Sương, giống như chỉ cần Sương Sương không muốn, hắn sẽ thật sự không thú.

Sương Sương thầm mắng Ổ Tương Đình đúng là nam nhân giảo hoạt nhất trên đời, hắn ném vấn đề lại cho nàng, thật ra chính là đang thử thăm dò tình cảm của nàng.

Sương Sương hiện lên vẻ đấu tranh, mà dường như Ổ Tương Đình cũng có thừa kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của nàng.

“Ta...” Sương Sương do dự mở miệng, nàng nhìn vào mắt Ổ Tương Đình, nói: “Ta không muốn chàng thú.”

Cuối cùng nàng cũng nói ra lời trong lòng.

Sau khi nói xong, cả căn lều liền trở nên yên tĩnh, Sương Sương đang đợi Ổ Tương Đình lên tiếng, nhưng hắn một mực im lặng.

Tiếng ca hát bên ngoài vẫn tiếp tục, hình như người bên ngoài đã bắt đầu khiêu vũ.

Đúng lúc này, có người đứng bên ngoài gọi Ổ Tương Đình, Sương Sương nghe ra đó là giọng của Đồng La Luật.

“Ổ huynh, mau ra đây uống rượu đi, đừng trốn ở trong đó nữa, thời gian đêm nay vẫn còn dài mà.”

Ổ Tương Đình thở dài, hắn nhìn thiếu nữ trước mặt, yết hầu khẽ động, rồi cúi đầu xuống hôn lên trán Sương Sương: “Chờ ta trở lại.”

Hắn bỏ lại những lời này rồi rời khỏi lều vải.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.