“Aaaaaaaa!!!!!”
Vùng vẫy gào xé cả cổ họng một hồi lâu, âm thanh cuối cùng cũng thoát khỏi giam cầm.
Tôi ngay tức thì mở hai mắt, lại phát hiện đập vào mắt như cũ vẫn là một mảng đen kịt, trong lòng không khỏi lại hoảng sợ.
Chẳng lẽ chỉ là khung cảnh thay đổi? Tôi vẫn còn nằm mơ? Hay vẫn như cũ gần tiếp cận cái chết? Không, không phải.. Đầu, đầu của tôi?
Đã biết rất rõ lần này có thể phát ra tiếng, cũng rõ ràng cảm nhận được bản thân mở mắt thật lớn, nhưng tôi lại nghĩ tới chuyện chạm vào cái gì đó có thể không thấy gì, hay chỉ cảm thấy tay đầy máu tươi, lòng chỉ còn một nỗi lạnh lẽo. Tay trái cứ duỗi ra rút vào mấy lần, nâng lên hạ xuống mấy lần, thật là khó khăn.
Lúc này, mắt tôi dường như đã làm quen với bóng tối, tôi mới phát hiện thì ra xung quanh tôi cũng không hoàn toàn không có ánh sáng. Nhìn quanh quất, mới nhận thấy hóa ra là bệnh viện.
Trần nhà thuần trắng, giường, đồ vật trong đêm tối thành ra một màu xanh thẫm. Cửa sổ trên đỉnh đầu lộ chút ánh trăng khiến tôi coi như cũng nhìn rõ được chút.
“Két” một tiếng, cửa phòng bị mở.
Thần kinh tôi thoáng căng thẳng, hô hấp cũng dồn dập lên. Tôi vẫn chưa quên, khung cảnh vừa rồi trong mơ, lúc xuất hiện sự biến đổi đột ngột kia, lại là thời điểm khiến người kinh hãi nhất.
Người bước vào lại là Ninh Phàm Kỳ! Tim tôi một chốc đã vọt lên cổ họng.
Gã thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-thi-doc-huong/2519914/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.