Bể formalin rất lớn, không chênh lệch lắm với bể bơi bình thường trong nhà, chỉ khác là có nhiều “người” hơn, có hơn mười thậm chí hơn trên trăm. Mỗi người đều trần truồng, nổi lênh bênh dày đặc, mặt hướng lên trên hoặc xuống dưới, tay buộc thẻ đánh số.
“Nó” lại dùng tư thế lắc lư như cũ đi tới, lòng vòng bên bờ bể. Cứ như một con sói đang soi mói bộ phận nào của con mồi ra tay dễ hơn, hay bộ phận nào thơm mềm hơn – nghĩ đến sự so sánh này, tự bản thân thấy mình sợ đến điên rồi.
Cho dù rất muốn “nó” quay người hướng chúng tôi để nhìn rõ biểu lộ trên mặt, nhưng lại cứ sợ mặt đối mặt, mắt đối mắt, bị “nó” phát hiện thì chết chắc. Cho nên chúng tôi vừa nhận ra “nó” muốn chuyển hướng bên này, lập tức rụt người, ngồi xổm xuống. Cho đến khi tiếng bước chân từ từ xa dần, mới nhích nhích nhổm lên.
Lúc này, “nó” đã dừng di chuyển, đứng lại bên cạnh bể. Từ góc độ của chúng tôi, chỉ có thể thấy sườn bên của “nó”. Có thể là vì áo choàng đen, chúng tôi căn bản không thể nào nhìn rõ mặt “nó” được, còn uổng công nãy giờ tính toán.
Dường như chỉ có đúng lúc này, thân thể “nó” mới không cứng ngắc như vậy. Kế tiếp động tác của “nó” và người bình thường cũng không khác gì nữa. “Nó” từ từ ngồi xổm xuống, hai tay vọc vào trong bể.
Để cho tiện việc vớt xác, bể formalin rất nông, nước cũng rất đầy, cho nên rất dễ thọc tay vào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-thi-doc-huong/2519899/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.