Bởi vì hai người chúng tôi đều gấp gáp, cho nên lần này chơi sang bắt taxi. Ngồi trên xe, hai người chúng tôi đều không nói gì, mỗi người nhìn cảnh vật không ngừng lùi về sau qua cửa sổ.
Thật ra, tôi luôn cảm thấy kỳ quái, vì sao người nhà Tiểu Phàm không hề truy cứu trách nhiệm chúng tôi?
Mặc dù bảo chúng tôi cho bọn họ xem đoạn phim kia, chứng tỏ tai nạn của Tiểu Phàm khi ấy không có mặt bọn tôi, chúng tôi thậm chí không hề liên quan. Nhưng dù sao chúng tôi là người bày ra trò chơi, nếu chúng tôi không gọi cậu, cậu ta cũng sẽ không…
Nhà của Tiểu Phàm hình như rất có tiền, để cậu ta ở phòng riêng, nhưng nữa thiết bị nhiều loại đều đầy đủ. Thế nhưng với người nằm trong kia, bao nhiêu thứ mắc tiền như thế cũng không có ích gì.
Vừa mới bước vào, đã thấy cô Ninh đang canh bên cạnh Tiểu Phàm đứng lên, vừa gọi “Phàm Kỳ” vừa đi tới, sắc mặt lại không thấy ngạc nhiên gì, ngược lại giật mình lúng túng vô cùng. Có điều khi nhìn thấy tôi sau lưng Ninh Phàm Kỳ tiến vào phòng bệnh, nét mặt bà hơi sững ra, sau đó nhanh chóng thu lại mà gật đầu với chúng tôi.
Đến lúc này, tôi mà bảo không phát hiện quan hệ giữa Ninh Phàm Kỳ và Ninh Nhất Phàm không tầm thường thì quá ảo rồi. Tuy không hoàn toàn rõ ràng, nhưng vẫn có thể thấy được Ninh Phàm Kỳ với người nhà của Ninh Nhất Phàm rất quen thuộc, quen thuộc tới mức mẹ người ta còn trông cậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-thi-doc-huong/2519884/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.