Bích Nhan ở trong căn phòng nhẹ nhàng xoay vòng vòng, cười đến run rẩy hết cả người.
"Ngươi có biết không? Chỗ này thật ra thuộc về ta, ta mỗi ngày mỗi khắc đều chờ mong ngày nào đó ta có thể ở lại nơi này. Ta cũng cho rằng trừ bỏ ta, không có ai lại có tư cách vào ở chỗ này. . . . . ."
Bích Nhan liễm (thu lại) một chút tươi cười, cười nhịu nhàng mà hướng Tần Tiêu đang nằm trên giường mà đi tới, đi tới một bên giường, nàng khom người, tay trắng như ngọc tỉ mỉ mơn trớn trên áo phượng (áo tân nương) đỏ thẫm Tần Tiêu đang mặc trên người, trong ánh mắt có loé ra cái gì đó, làm cho người ta trong chốc lát thấy thật phức tạp.
"Cái này, tất cả đều là ta dốc lòng thêu thành, bên trong chứa đựng rất nhiều kỳ vọng của ta . . . . . Thêu rất tốt, trông rất sống động, đó là bởi vì ta mỗi một châm(kim) một tuyến(đường),đều dụng tâm để may. . . . . . Mỗi một châm mỗi một tuyến a. . . . . ."
Tay Bích Nhan nhẹ nhàng chuyển đến trên chăn, Tần Tiêu nhìn đến đôi mắt sâu sắc của nàng lúc này nhưng lại hắc ám đến không có một tia sáng, thậm chí cảm giác không ra một tia sinh khí (tức giận).
Khi Bích Nhan bắt lấy một góc chăn thì, Tần Tiêu chưa kịp tự hỏi nàng muốn làm gì thì cổ đã bị nàng bắt lấy, miếng ngọc rũ xuống trước ngực nàng hấp dẫn ánh mắt hắn.
Là lần đầu tiên nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-the/2301527/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.