Dường như trải qua một thời gian dài trầm tư suy nghĩ không nói gì , Xích Trụ mới nói︰"Bích Nhan nàng ── kỳ thật là ta tạo nên ──"
Tần Tiêu không có lập tức phản ứng lại, đợi khi hắn biết Xích Trụ chính là nói cái gì, hắn chỉ có thể á khẩu không nói gì mà trừng mắt nhìn Xích Trụ.
Xích Trụ sờ mặt Tần Tiêu, im lặng nói︰"Chuyện này ngay cả Ngôn Hoa ta cũng chưa từng nói qua, kỳ thật, là không có cơ hội để nói….” Cuối cùng, Xích Trụ thở dài, giọng nói từ từ nhỏ xuống.
"Vì cái gì?" Sau một lúc không nói gì, âm thanh của Tần Tiêu cuối cùng từ yết hầu phát ra, nhưng bởi vì quá khiếp sợ chí có thẻ nói năng lộn xộn, "Vì cái gì Bích Nhan. . . . Ngươi phải. . . Phải. . ."
Xích Trụ tựa hồ lại thở dài một tiếng nữa.
"Đó là bởi vì ta chịu đủ luôn lẻ loi một mình, thật sự chịu đủ . . ."
Cô tịch.
Giờ phút này Xích Trụ lại gây cho Tần Tiêu cảm thụ sâu sắc như vậy, giống như khi ở ngôi nhà gỗ nhỏ trong biển hoa, Xích Trụ vẫn luôn ngồi ở ngoài đưa lưng hướng về căn phòng, Tần Tiêu từ trong phòng nhìn thân ảnh cô đơn của hắn
Tịch mịch như vậy, thê lương như thế, cũng đau xót như vậy, mỗi lần nhìn một cái đều làm tâm hắn thắt chặt lại, nhìn nhìn không khỏi làm cho mắt nóng lên, ngực cũng nóng lên, ngàn vạn lần cân nhắc bản thân không cần nhìn, nhưng mỗi lần chỉ nhìn đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-the/2301523/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.