Giang Nham trên mặt mang khẩu trang sau khi chấm dứt công việc một ngày, dẫn một thân mệt mỏi thừa dịp đêm về tới trước nhà trọ đơn độc của mình. Còn không có tiếp cận đến trước cửa thì, Giang Nham liền thấy được có một bóng người như là ngã vào ngoài nhà mình, hoang mang đến gần nhìn một cái, khi thấy rõ người này là ai thì, Giang Nham lập tức đi lên ngồi xỗm trước mặt người này.
"Tần Tiêu?"
Người ngã vào cửa nhà hắn hôn mê bất tỉnh, sau khi Giang Nham tháo xuống khẩu trang liền thử đẩy thân thể Tần Tiêu, nhìn thấy hắn vẫn đóng chặt hai mắt như cũ, Giang Nham lo lắng nâng hắn dậy, vừa lớn tiếng kêu gọi hắn vừa lay động thân thể hắn.
Tần Tiêu vẫn không có phản ứng gì, ngay khi Giang Nham càng lúc càng bất an thì Tần Tiêu sắc mặt tái nhợt mới từ từ mở hai mắt ra, khi ánh mắt mơ hồ nhìn thấy người trước mặt thì, hắn không xác định dùng thanh âm khàn khàn thử gọi: "Giang Nham?"
Giang Nham dùng sức gật đầu: "Là ta!"
"Ta không phải đang nằm mơ?" Tần Tiêu phí lựcvươn tay kéo lấy vạt áo Giang Nham, khuôn mặt khó có thể tin.
"Ngươi đang nói cái gì, đây đương nhiên không phải mộng, sao có thể là mộng được."
Sau khi trả lời xong, Giang Nham mới tử tế nhìn tử tế từ đầu đến chân Tần Tiêu một lần, xong mới hỏi: "Tần Tiêu, ngươi rốt cuộc thế nào? Một năm nay ngươi đi đâu? Đã phát sinh chuyện gì, vì cái gì ta dẫn người đi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-the/2301519/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.