Kỳ thật Hình Hàn cũng không nhìn thấy Lăng Dĩ Nhiên, chỉ là có cảm giác bên cạnh nhân viên phục vụ hình như có thứ gì đó khiến cho không gian xung quanh nhân viên phục vụ có một tia vặn vẹo, nhưng cũng có thể là do ánh đèn trong phòng khá tối khiến cho mắt sinh ra ảo giác. 
“A Hàn, cậu đang nhìn cái gì vậy?” La Dương Việt ghé vào tai anh trêu ghẹo: “Không phải cậu là coi trọng nhân viên phục vụ nơi này đấy chứ?” 
Hình Hàn nhướng mày: “Tôi cũng không hoa tâm như Quân Trọng, thấy một người liền yêu một người.” 
Thường Quân Trọng ngồi ở bên đối diện cầm cốc nhét rượu vào tay Hình Hàn nói: “Này này, các cậu nói chuyện phiếm thì nói một mình đi, đừng có mà kéo tôi vào. “ 
Những người xung quanh cũng hét lên: “A Hàn mau tự phạt mình một ly trước đi, uống xong rồi muốn nói gì thì nói.” 
Hình Hàn sảng khoái uống một hơi cạn sạch. 
Lăng Dĩ Nhiên thấy anh rời ánh mắt đi chỗ khác, vẫn không yên lòng, đi qua vẫy vẫy tay trước mặt Hình Hàn, thấy đối phương vẫn không có phản ứng, lại khom lưng đối mặt với Hình Hàn: “Anh thực sự không nhìn thấy tôi phải không? “ 
Thi Dịch từ phía sau đi tới đẩy cậu một cái: “Này, cậu đang làm gì thế?” 
Vốn dĩ mặt Lăng Dĩ Nhiên và Hình Hàn cách nhau rất gần, bị Thi Dịch đẩy như vậy khiến người cậu bị nghiêng về phía trước, miệng dán lên đôi môi đối phương. 
Lăng Dĩ Nhiên lập tức trợn to hai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-the-ga-toi/3484403/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.