Chương trước
Chương sau
Cô vừa thốt ra những lời ấy, đầu dây bên kia cũng im bặt theo một lúc lâu.
La Ngọc An lễ phép chờ thêm một lát, còn nói: “Xin thứ lỗi, nếu như không còn chuyện gì khác thì tôi cúp điện thoại đây.”
Mặc dù cô luôn miệng nói không tiện mất rồi, xin thứ lỗi, nhưng lời cô nói lại không thuận tai chút nào cả. Tề Quý bỗng nhiên bật cười, cô ta thở dài: “Đã lâu rồi không bị ai từ chối thẳng mặt như thế, nhất thời tôi không phản ứng kịp ấy mà.”
La Ngọc An bình thản đáp lại, trong ngữ điệu không hề có gì là mỉa mai, “Vì làm phu nhân Thị Thần, được người người tung hô tôn kính, đã quen với nếp sống ấy rồi nên mới cảm thấy sẽ không có ai từ chối mình.”
Cô mới chỉ trở thành phu nhân của Thị Thần một thời gian rất ngắn thôi, nhưng trong hoàn cảnh này cũng đã sắp quen với cảm giác “thượng đẳng hơn người” rồi, chưa nói đến Tề Quý đã làm người “có địa vị” lâu tới vậy, đương nhiên sẽ hiểu rõ hơn nhiều.
Tề Quý trầm tĩnh lại, “Cô nói đúng.” Rồi lại chuyển giọng nói về chủ đề cũ, “Nếu cô đã không chịu đến Cẩm Châu chơi để tôi được làm tròn nghĩa vụ người làm chủ thết đãi cô, vậy tôi cũng không thể làm gì hơn là dẫn hậu bối không nên người nhà mình, tự thân đến Du Châu xin lỗi cô rồi.”
La Ngọc An: “Hoan nghênh, để tôi làm tròn nghĩa vụ của người chủ nhà cũng được, tôi chờ các cô tại nhà cổ.”
Tề Quý: “Tôi không quen ở nhà cổ bên cô, hay là tới tòa nhà lần trước mình gặp gỡ thì hơn, lần này tôi sẽ ở lâu mấy ngày đấy, cô chớ có chê tôi phiền.”
La Ngọc An mỉm cười: “Đương nhiên tôi sẽ không làm thế rồi.”
Cuộc trò chuyện kết thúc một cách thân thiện, Minh Hoàng đứng cạnh nghe ngây thơ hỏi cô: “Chị An, chị cứ, cứ từ chối người ta thẳng mặt thế ạ? Em nghe nói phu nhân Lương Thị Thần đã sống lâu lắm rồi đấy.”
La Ngọc An thở dài: “Trông còn trẻ hơn chị nữa, chị không kính trọng cho nổi.”
Minh Hoàng: “Ý em không phải thế, hồi trước thỉnh thoảng em cũng chứng kiến nhóm thị nữ qua lại với các nhà khác, hành động kín đáo lắm, chị An chào hỏi trực tiếp luôn! Nhưng nói thẳng ra thế công nhận dễ chịu thật, he he.”
La Ngọc An hơi nghiêng đầu, cô cười với cô bé: “Em liên lạc với nhóm người phụ trách trông coi tòa nhà bên khu Du Hạm nhé, bảo họ chuẩn bị cho kỹ còn tiếp khách.”
Thấy cô định vội vã rời đi, Minh Hoàng sững người: “Ủa? Chị không định sang bên đấy chủ trì ngay ạ?”
La Ngọc An khoát tay, “Để mai rồi tính.”
Khách khứa cái gì, mai rồi chiêu đãi sau, cô phải đi gặp nhị ca.
“Nhị ca, mai em định tới khu Du Hạm, chắc phải mất tầm hai ngày đấy, đến lúc đó em call video, bảo Minh Hoàng kết nối tới ngài được không?” La Ngọc An vừa chải mái tóc mềm mại thay Thị Thần, vừa nói với giọng êm ái. 
Thị Thần lắc đầu, “Không được.”
La Ngọc An để cho tóc ngài xõa trên đầu gối mình, chải rất cẩn thận, “Được rồi, nhị ca không muốn xem thì thôi vậy, nhưng mà nhị ca này, mối quan hệ giữa thị tộc Tần và Lương thật sự tốt lắm ạ?”
Dù mọi người đều nói thế, nhưng La Ngọc An gặp được hai người thuộc thị tộc Lương, bao gồm cả Tề Quý phu nhân Lương Thị Thần, thì thái độ của họ với gia tộc họ Tần khá kỳ lạ. Lương Văn Diệp nói về Thị Thần một cách bỗ bã, còn Tề Quý nhắc tới “bí mật nhỏ” của Tần Thị Thần tận hai lần, cái này có thể coi như trêu chọc gần gũi thôi, nhưng cũng có thể hiểu theo ý khác.
“Một đóa hoa lúc mới nở, là tốt, nhưng nó héo tàn, thì hỏng; kết quả lúc tốt, lúc mục rữa, lúc hỏng hẳn. Tốt hay xấu, đâu phải là vĩnh hằng.” Thị Thần quay lưng về phía cô, cô không nhìn rõ gương mặt ngài, nhưng giọng ngài lại lạnh lùng vô cùng.
La Ngọc An chải kỹ bím tóc cho ngài, còn thắt nơ hình con bướm vắt lên vai Thị Thần. Cô ôm lấy ngài từ phía sau, gục mặt lên vai ngài, hít một hơi dài mùi hương lành lạnh ấy.
*
Vì Lương Văn Diệp ăn nói không lựa lời mà mạo phạm tới thị tộc Tần nên đã vội chạy về Cẩm Châu, ai ngờ chưa tới một ngày, gã đã bị chỉ thị phải quay lại Du Châu đi xin lỗi người ta.
“Dựa vào đâu chứ!” Trước mặt cha mẹ Lương Văn Diệp còn càn quấy hơn, gã cãi lại, “Con chỉ nói mấy câu chướng tai thôi mà còn bắt con tới tận cửa xin lỗi, con đàn bà đấy đúng là chuyện bé xé ra to, nghe nói trước kia chỉ là dân đen, Tần Thị Thần chọn bừa, chắc lại chim sẻ thành phượng hoàng muốn lấy con làm mồi để mụ ta lập uy chứ gì!”
Mặc cho mẹ có khuyên bảo hết lòng thế nào, gã cũng cứ lắc đầu nguầy nguậy, “Con không đi đâu, mất mặt lắm!”
Thị tộc Lương giờ không bì được với thị tộc Tần nữa, nay thị tộc không còn nhiều tộc nhân, mỗi người còn sống đều rất đáng quý, Lương Văn Diệp lại là con trai của kẻ có thực quyền tại thị tộc, bởi vậy nên mới được chiều thành cái tính ngang ngược càn quấy đến thế.
Thế nhưng lần này gã không thể thích sao làm vậy được nữa, hiếm khi cha gã lại sầm mặt mắng mỏ: “Lão phu nhân đã nói tận miệng rồi, mày còn định làm phản lời ngài à! Mày mà không chịu đi, tao đánh gãy chân mày rồi cho người khiêng mày sang bên đấy! Tao đã bảo mày cứ ngang ngược thế này, sớm muộn rồi cũng sẽ gây họa lớn thôi!”
“Xì, cái này mà họa lớn gì chứ.” Thấy cha giận, Lương Văn Diệp tuy cũng bớt kiêu căng nhưng vẫn mạnh miệng: “Đi thì đi, con cũng không tin con đi theo lão phu nhân, bọn nhà họ Tần đấy lại dám làm gì con.”
Tộc nhân thị tộc Lương hiếm khi gặp được Thị Thần của họ, nhưng lại thường gặp phu nhân Thị Thần, phu nhân Thị Thần là sứ giả của ngài tại nhân gian, thường thường hay ra ngoài. Trẻ con thị tộc Lương cơ bản cũng học tại trường tư của gia tộc, Tề Quý còn là hiệu trưởng trên danh nghĩa của ngôi trường đó nữa, mấy đứa trẻ nhà họ Lương đều biết cô ta từ khi chúng còn nhỏ, đứa trẻ nào cô ta cũng tận mắt chứng kiến chúng lớn lên, đương nhiên Lương Văn Diệp cũng thế.
Vì chi này nhà gã từng có một người, nghe kể là từng được lão phu nhân Tề Quý tự tay nuôi dạy nên người, do đặc biệt như thế nên Lương Văn Diệp cũng lọt mắt xanh của Tề Quý, do có chỗ dựa nên càng tùy tiện hơn.
Gặp Tề Quý, gã còn oán trách một câu với vẻ thân mật, “Lão phu nhân, người nhà họ Tần sẽ không hẹp hòi đến mức muốn phạt cháu đấy chứ? Ngài phải giúp cháu đấy.”
Tề Quý bình thản liếc gã, để gã cứ yên tâm, “Cháu còn nhỏ, người ta là bậc cha chú sẽ không so đo với cháu đâu, nhưng họa từ miệng mà ra, sau này cháu nhớ phải chú ý vào.”
*
La Ngọc An tiếp đãi nhóm người Tề Quý và Lương Văn Diệp tại tòa nhà ở khu Du Hạm, Tề Quý vẫn nhiệt tình tự nhiên như cũ, sau khi chào cô xong bèn vỗ vỗ tay Lương Văn Diệp bảo gã ta xin lỗi.
Lương Văn Diệp thành thật nói một câu xin lỗi, trông nghe lời hơn lúc trước nhiều, tiếc là La Ngọc An đã thấy gã lén bĩu môi trợn mắt.
“Tôi đã muốn tâm sự nhiều chuyện với cô lâu rồi, nếu không phải cô không chịu tới Cẩm Châu chỗ tôi, tôi còn muốn dẫn cô đi thăm thú khắp nơi nữa cơ.” Tề Quý nói với La Ngọc An: “Đã lâu rồi tôi chưa gặp phu nhân các Thị Thần khác, tôi với cô thân phận không khác mấy, dù tuổi có hơi hơn kém nhau chút ít, nhưng chắc chắn vẫn có nhiều đề tài chung để nói lắm.” 
Cô ta nói mấy lời khách sáo vô nghĩa, lại nhắc tới tòa nhà này, khen vài ba câu.
La Ngọc An: “So với tòa nhà này, thì tôi thích nhà cổ ở bên kia hơn, bên này không thường có người ở, chiêu đãi mọi người chắc sẽ có sơ suất, nếu cô bằng lòng tới nhà cổ thì tốt rồi, bên kia bầu không khí và môi trường đều tuyệt hảo.”
Tề Quý thoáng tắt nụ cười: “Được rồi, không cần phải quấy rầy tới Thị Thần nhà cô đâu, ở nơi này cũng được mà, với quan hệ giữa hai thị tộc chúng ta thì không phải khách sáo thế làm gì.”
Sau khi đã sắp xếp chỗ ở cho họ xong xuôi, Minh Hoàng đi theo cô thì thào: “Em vừa thấy tên Lương Văn Diệp kia lén trợn mắt đấy, quả nhiên là thứ không đầu óc như Minh Hồi đã bảo, gã tưởng chúng ta không thấy chắc! Chẳng biết có phải họ đến xin lỗi không nữa, qua loa quá đi mất!”
La Ngọc An không thèm để ý đến chuyện đó, cô nghi ngờ chuyện khác hơn. Tề Quý từ chối tới nhà cổ tận hai lần, cô có cảm giác Tề Quý sợ tòa nhà cổ. Chắc chắn không phải cô ta sợ tòa nhà cổ ấy, mà là sợ Thị Thần bên trong tòa nhà.
Nhưng vì sao?
Lương Văn Diệp bước vào căn phòng mình được xếp cho, cánh cửa kêu kèn kẹt kèn kẹt, gã soi mói quan sát căn phòng. Rộng thì rộng, trang trí cổ kính thật, nhưng tuyệt đối không hợp gu thanh niên như gã
“Quê mùa chết được, giờ ai còn trang hoàng kiểu này nữa.” Thì thầm thế xong gã cứ vậy nằm lên ghế, lấy điện thoại gọi điện cho người khác. Trò chuyện được một lúc chợt thấy hơi buồn ngủ, gã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Mặt trời lặn, ánh nến chợt lóe khiến căn phòng bừng sáng lên, Lương Văn Diệp mở to mắt dưới ánh lửa đỏ thẫm nhập nhoạng, hoảng sợ trước khung cảnh vừa xa lạ vừa khủng bố ấy.
“Mẹ kiếp! Sao lại thế này!”
Căn phòng vốn rộng rãi tự dưng lại xuất hiện lít nhít dây đỏ, những sợi dây ấy giăng khắp nơi, giăng đầy cả căn phòng, giống như mạch máu trong cơ thể người.
Bọn người nhà họ Tần cố tình xếp mấy cái này để mình sợ, muốn cho mình một bài học chăng? Trước tiên Lương Văn Diệp nghĩ đến điều này, cơn giận dữ thay thế nỗi kinh hãi khi nhìn thấy cảnh tượng ấy lúc mới tỉnh ngủ.
Dây đỏ à, thứ này giật ra là đứt, định lấy cái này dọa gã đúng là buồn cười. Gã cười mỉa, vung tay lên với những sợi dây đỏ chằng chịt trước mắt.
Dây đỏ trông mong manh là thế mà thậm chí còn không hề rung rinh, Lương Văn Diệp chậm chạp mới cảm nhận được cơn đau chí tử trên tay, gã thấy máu mình phun tung tóe, ngón tay và cánh tay vung ra bị dây đỏ cắt thành từng khối, xương cũng chẳng thoát được. Những sợi dây đỏ cắt tay gã ra, đơn giản như thể con dao sắc cắt miếng đậu hũ.
“A… A ——!” Lương Văn Diệp nhìn khung cảnh đáng sợ ấy cuối cùng cũng nhận ra chuyện gì đang xảy ra, gã hoảng sợ, đau đớn ôm lấy bàn tay đã cụt, máu tuôn như suối, nghẹn ngào gào lên.
“Sao lại vậy… Cứu mạng! Cứu mạng!” Gã thở dốc, mồ hôi lạnh ướt đầu mà nhìn chằm chằm đám dây đỏ, trên những sợi dây ấy còn dính máu gã, sền sệt, chầm chậm chảy từng giọt xuống sàn nhà.
“Ai cứu tôi với! Lão phu nhân! Cứu mạng!!!”
Lương Văn Diệp đau đến méo mặt, gã ngã ngồi trong kẽ hở của những đám dây đỏ, không dám nhúc nhích, càng không dám chạm vào những sợi dây tưởng chừng mềm mại ấy nữa. Trong không gian tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng thét cầu cứu tuyệt vọng của gã.
“Xoét ——” Tiếng kéo căng rất nhỏ, nhưng khiến Lương Văn Diệp lạnh cả người.
“Không, không, không…”
Dây đỏ yên lặng như bị người nào thao túng, chúng lồng vào nhau, thít chặt khe hở ở giữa lại ——
Tiếng Lương Văn Diệp đã im bặt. Chất lỏng đỏ tươi trượt xuống theo dây đỏ, vô số khối thịt bị cắt ra, được dây đỏ bọc lại, biến mất.
Tại tòa nhà cổ của thị tộc Tần.
Thị Thần ngồi trên bàn thờ giật giật tay áo, những sợi dây đỏ trong lòng bàn tay trắng nõn ngọ nguậy theo cử chỉ túy ỳ của ngài, sau hành động rất đỗi bình thường ấy, ngài buông thõng tay xuống, để từng sợi dây đỏ đang nhúc nhích chui vào tay áo.
Thị Thần mặc đồ trắng bay khỏi bàn thờ, ngài ngẩng đầu lên, kéo ống tay áo rộng ra.
Nến đỏ trong bàn thờ đột ngột tắt ngúm.
Cơn cuồng phong đột ngột cuốn qua khu rừng bên ngoài tòa nhà cổ, cây cổ thụ ngàn năm phát ra âm thanh kẽo kẹt chực chờ gãy mất vì không chịu được sức mạnh của cơn gió, nhưng cơn gió ấy tới cũng nhanh, mà đi cũng nhanh.
Tại một tòa dinh thự bí mật của gia tộc họ Lương tại nơi xa Cẩm Châu, chuông treo dưới mái hiên đột nhiên rung lên dữ dội, không ngừng phát ra âm thanh leng keng ồn ào, cuối cùng chúng vỡ vụn, rơi thẳng xuống hành lang gỗ. Góc áo trắng tung bay, băng qua những mảnh chuông vỡ, Tần Thị Thần vốn luôn ở trong tòa nhà cổ, lại xuất hiện ở nơi này lặng lẽ không một tiếng động.
Trên hướng đường ngài phi qua, lớp lớp cánh cửa phía trước đang đóng chặt cứ thế mở ra, ngài như thể chủ nhân nơi đây, cứ vậy bay tới căn phòng khoáng đạt nhất mà không gặp vật cản gì.
Nổi bật cả căn phòng là một chiếc giường mềm mại, một người nằm thọt lỏm giữa giường. “Người” kia trông rất đáng sợ, trông như một bức tượng đá loang lổ đang vỡ ra, cả cơ thể chi chít những kẽ hở và cái vỏ đã vỡ nát nhưng không tróc ra được.
Thấy có khách không mời mà đến, “người” trên giường từ từ mở mắt, nói: “Tần Thị Thần, đã lâu không gặp.”
Bóng trắng bay lơ lửng bên giường cúi xuống nhìn y, “Đã lâu không gặp, Lương Thị Thần.”
“Người” nằm lọt thỏm trong chiếc giường này, vậy mà lại là Lương Thị Thần bận rộn làm việc và hưởng thụ trong miệng Tề Quý.
“Cũng nhờ một hậu duệ mang dòng máu nhà họ Lương của ngươi, ta mới đến được đây.” Tần Thị Thần tuy nhìn lạnh lùng, nhưng giọng điệu lại rất thản nhiên, “Phu nhân ngươi giấu ngươi kỹ lắm.”
Lương Thị Thần cũng thản nhiên không kém, thậm chí còn có vẻ giống đang trò chuyện việc nhà với bạn cũ, “Phải, nàng ấy lo cho ta quá mức, làm việc không chín chắn cho lắm. Ngươi thì sao, nghe nói ngươi cũng mới có phu nhân, nàng ấy thế nào?”
Ánh mắt đục ngầu, cứng ngắc của y dừng lại trên bím tóc thắt nơ bướm trên vai Thị Thần, khóe miệng cứng đờ hơi nhếch, y cười, “Xem ra, là một đứa bé đáng yêu đấy nhỉ.”
Tần Thị Thần đồng ý, ngài cũng nhắc lại: “Là một đứa bé đáng yêu.”
Lời tác giả:
Chị gái ơi, nhà chị có trộm kìa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.