Lần này, sau khi dâng hương xong mấy thị nữ không mau chóng rời đi như lúc trước, mà họ lại cung kính dập đầu với bệ thờ, bẩm: “Thưa Thị Thần, sắp đến sinh nguyệt Thần rồi, gần đây trong thị tộc có chín đứa bé sơ sinh đủ tư cách để được ngài chúc phúc ạ.”
La Ngọc An đang trốn sau lưng Thị Thần gấp hoa giấy không khỏi sững người, sinh nguyệt Thần? Cô chưa từng nghe cụm từ này bao giờ. Còn cả việc chúc phúc cho trẻ con nữa, nó khiến La Ngọc An nhớ tới những chuyện trước kia cô từng được nghe, hình như là một dạng nghi thức nào đó thì phải.
Thị Thần nhã nhặn đáp: “Cứ theo lệ cũ mà làm, ngày thứ hai trong sinh nguyệt Thần hãy dẫn chúng tới đây.”
“Vâng.”
Sau khi hai vị thị nữ rời đi, La Ngọc An mới ló ra ngoài, hướng mắt về phía bầu trời xám xịt như tro. Cô đã tới đây gần một tháng rồi, lúc cô tới khoảng cuối thu mà nay mùa đông đã bắt đầu, tiết trời cứ ngày một lạnh hơn.
Khi La Ngọc An quay đầu lại đã thấy Thị Thần đang nhìn mình chằm chằm như đang chờ cô mở lời hỏi điều gì đó. La Ngọc An vốn không định hỏi gì rốt cuộc vẫn thử mở miệng hỏi dưới ánh mắt chăm chú của ngài: “Sinh nguyệt Thần họ vừa nói là lúc Thị Thần sinh ra ạ? Nhưng sao lại nói là sinh nguyệt Thần chứ không phải là sinh nhật Thần chứ?”
Cô nhớ về những ngày lễ thường thấy, bình thường thì Phật tổ hay thần tiên đều có ngày sinh cả, nhưng nó chỉ kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-than-trong-toa-nha-co/154972/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.