"Đừng nhìn, sẽ không tốt cho con." Hắn ôn nhu hôn lên trán tôi, ôm eo tôi, lạnh lùng quát Lương Linh Nguyệt: "Cút! Đầu của Tô Tử là thứ ngươi có thể chạm vào sao?
Tôi từ trong ngực của hắn vụng trộm liếc cái đầu kia, cái đầu kia tựa hồ rất sợ hãi, hai mắt nhắm chặt không dám cãi lại.
Hắn lại bá đạo nhấn đầu tôi vào ngực, không nhanh không chậm nói: "Không cho em nhìn thì không được phép nhìn, nghe rõ chưa."
Hắn ôm lấy cơ thể tôi, chậm rãi bước đi vài bước, sau đó mới thả tôi xuống, nhưng tay vẫn ôm chặt eo tôi.
"Có thể mở mắt rồi." Hắn nhàn nhạt lên tiếng.
Đây là từ đường cổ xưa vắng vẻ tĩnh mịch, trong từ đường chỉ có một tấm bài vị, bài vị kia của chú rể người đã cùng tôi kết hôn vào hôm đó, có lẽ.... cũng chính là người đàn ông trước mặt này.
Cơ thể tôi bị lạnh run lẩy bẩy, nội tâm vẫn còn đắm chìm trong sự sợ hãi và bi thương.
"Các cậu ấy...... bọn họ đều chết hết sao? Anh có thể cứu bọn họ đúng không? Giống như lúc anh cứu tôi thoát khỏi phố đường âm vậy..."
Tôi mở miệng, ngữ khí rất mềm yếu, thiếu chút nữa quỳ xuống cầu xin hắn. Vương Quỳnh cậu ấy là người bạn tốt nhất trên đường của tôi.
"Hừ, trước khi tôi cứu, em trả lời tôi một vấn đề."
Phút chốc, những ngón tay thon dài của người thiếu niên kia siết chặt cổ tôi. Tôi bị hắn nâng lên cao, từ trên cao nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của hắn.
"Được, anh nói đi." Tôi cắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-thai-thang-muoi/212987/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.