Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90
Chương sau
Chiêu Hoa từ nhỏ ương bướng, là một đứa trẻ vô cùng hiếu động, rất tinh nghịch. Nhưng với cô bé này,sự hiếu thảo cũng vô cùng quan trọng. Dạy dỗ mãi mà con gái vẫn không ra dáng thục nữ làm cho người làm phụ mẫu vô cùng đau lòng. Buổi trưa vừa dùng bữa xong cầm trên tay cây kẹo hồ lô vừa ăn vừa nhảy chân sáo ra vườn. Đang đi từ xa còn chưa tiến đến đã nghe tiếng khóc từ xa xa. Chiêu Hoa đứng nấp thân hình nhỏ bé phía sau tường lắng nghe xem là ai mà lại khóc lóc ở đây giờ này. " Con bé vẫn không chịu nghe lời, người làm phụ mẫu như ta phải làm sao đây ". Vừa nói vừa khóc sụt sùi đưa tay lên lau nước mắt, nha hoàn đứng bên cạnh cũng không biết nên làm sao mới có thể dỗ dành. " Phu nhân, người đừng lo lắng, tiểu thư vẫn còn nhỏ lại vô cùng hiếu thảo sẽ hiểu cho nổi lòng của người thôi mà ". " Còn nhỏ, đã không còn nhỏ rồi, sau này lại còn làm con dâu nhà quan lớn nếu cứ như vậy mặt mũi của người làm phụ mẫu này nên bỏ đi đâu ". Chiêu Hoa đứng phía sau đã nghe được hết tất cả, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã ướt đẫm nước mắt rồi. Từ nhỏ cô đã luôn rất hiếu động, nhưng chưa bao giờ phải làm cho mẫu thân khóc đau lòng như vậy. Tiểu Linh đứng bên cạnh thấy tiểu thư khóc như vậy cũng không kiềm lòng được. " Tiểu thư, người đừng khóc ". Tiểu Linh là nha hoàn đi theo chăm sóc tiểu thư, cô theo Chiêu Hoa từ nhỏ tuy vậy vẫn là nhỏ hơn Chiêu Hoa 1 tuổi. Hai đứa nhỏ chỉ cách nhau 1 tuổi, nhưng lại có thân hình khác xa nhau. Chiêu Hoa ăn mặc sang trọng y phục trên người cũng là lụa đắt tiền, đầu cài trâm hoa, y phục màu sắc tươi tắn. Tiểu Linh nhỏ nhắn, thân người gầy gò, từ năm 5 tuổi đã bị bán đi rồi được nhận làm người làm nhà họ Chu. Quần áo mặc trên người cũng là đồ của gia nhân nhà họ Chu, y phục có chút bẩn và bạc màu. Tay áo, và chân váy cũng bị dính bẩn vì phải làm việc. Chiêu Hoa thơ thẩn bỏ về phòng, kẹo hồ lô trên tay cũng không thấy ngon nữa, đưa cho Tiểu Linh. " Em ăn đi, ta muốn đi ngủ ". Nói ngủ là liền ngủ leo lên giường chăn cũng kéo phủ qua đầu. Tiểu Linh thấy được cho kẹo, vẫn là một đứa trẻ mừng rỡ đứng ở góc phòng nhìn nó mà không nỡ ăn. Chiêu Hoa nằm trong chăn suy nghĩ từng lời nói của mẫu thân. Không phải là em không hiểu, chỉ là tính tình nghịch ngợm vậy mà lại để phụ mẫu đau lòng. Cả buổi chiều hôm đó Chiêu Hoa nằm im trong chăn khóc đến nổi mắt sưng húp. Đến buổi tối đến giờ ăn rồi gọi vẫn không ra ngoài. Phu nhân lo lắng đi vào hỏi thăm thì Chiêu Hoa nói thấy mệt trong người, không muốn ăn. Phu nhân muốn mời đại phu khám bệnh cho vẫn từ chối hết cách bà đành cho người mang thức ăn vào phòng. Đứng bên ngoài bà lo lắng không biết lần này lại là sao nữa đây. Lần trước cũng bỏ ăn như vậy nhưng mà vì Nguyệt Sinh chê con bé ngốc, dạy mãi mà vẫn viết chữ rất xấu. Không biết lần này có phải lại do Nguyệt Sinh chọc giận không. Quay sang hỏi gia nhân. " Nghiêm thiếu gia từ sáng giờ có qua đây không ". " Thưa phu nhân, Nghiêm thiếu gia lần trước đến đây đã là ba ngày trước rồi ạ ". " Vậy sao?". Có khi nào con bé nhớ Nguyệt Sinh không, sao lại bỏ ăn vậy chứ. Chiêu Hoa ngồi trên bàn ăn, vẫn không cầm đũa quay sang nhìn Tiểu Linh vẫn còn cầm cây kẹo hồ lô từ trưa. " Sao em không ăn?, kẹo không ngon sao?". " Dạ không phải, em sợ ngon quá sẽ ăn hết nên em để dành ". " Ngốc à, em không ăn hết kiến sẽ ăn mất kẹo của em, cứ ăn đi lần sau ta cho em cái khác ". " Sao tiểu thư không ăn cơm đi?". " Ta không đói ". " Phu nhân vẫn đang đứng ngoài cửa, phu nhân rất lo lắng cho người ". Quay đầu nhìn ra cửa, Chiêu Hoa thấy bóng dáng của mẫu thân vẫn đứng đó. Liền cầm đũa lên mà ăn, ăn rất nhiều, ăn liên tục. Đến khi ăn xong liền cho Tiểu Linh dọn xuống, Tiểu Linh dọn ra ngoài đi ngang phu nhân dừng lại. Bà ấy nhìn vào mâm cơm thấy đã vơi đi rất nhiều có chút vui vẻ. " Tiểu thư ăn xong thì làm gì?". " Thưa phu nhân, tiểu thư đã đi ngủ rồi ạ ". " Vừa ăn no đã ngủ ". Tuy là trách nhưng miệng lại nở nụ cười nhìn vào bên trong căn phòng đã được thổi tắt nến. Sáng sớm, Chiêu Hoa dậy rất sớm, không còn ngủ đến trưa như bình thường nữa. Đã không còn cần người gọi dậy mà tự bản thân dậy. Tiểu Linh vẫn còn đang ngái ngủ, chải tóc cho Chiêu Hoa. " Tiểu thư, sao hôm nay người dạy sớm vậy?". Chiêu Hoa không trả lời, chỉ im lặng nhìn vào gương. Sau đó liền đi tìm Dương quản gia, bà ấy chính là người dạy cho Chiêu Hoa lễ nghi. Lần trước còn bị cô chọc ghẹo vẽ mực lên mặt tức giận mà đi tìm phu nhân khóc lóc kể khổ. Lần này lại thấy tiểu thư tự tìm đến mình bà ấy có chút bất ngờ nhưng vẫn vui vẻ mà chỉ dạy.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90
Chương sau