Vừa bước qua thì cánh cổng đã lập tức đóng lại, Chiêu Hoa xoay đầu nhìn, cô đang đứng trong một khu rừng vô cùng rộng lớn mà tối đen như mực.
Chiêu Hoa không nhìn thấy được gì phía trước cả, cô có chút sợ hãi.
" Chị ơi, đây.... đây là rừng sao ".
Cô nghe tiếng của nó mới nhớ ra là còn có con rắn nhỏ ở bên cạnh của mình.
" Đúng rồi, đây là rừng sao em biết ".
" Vì nó có màu xanh, em nghe nói rừng có màu xanh ".
" Tối như vậy mà em thấy đường sao?".
" Em là rắn, mắt nhìn ban đêm rất tốt đó bà chị".
" À, đúng rồi nhỉ, chị quên mất, vậy em chỉ đường đi, chị... chị không thấy gì cả ".
" Chỉ đi đâu đây, em đâu có biết đường ".
" Cứ đi thẳng về phía trước là được, chỉ cho chị xem phía trước có gì ".
" Được rồi vậy cứ đi đi, phía trước 10 bước có cái gì đó rất to cắm xuống đất kìa ".
" Đó là cây ".
" Cây, nó là thực vật à ".
" Phải, là thực vật ".
" Vậy, thụ yêu cũng là cây sao? ".
" Thụ yêu, em đang hỏi đến cây cổ thụ sao ".
" em không biết, ông ấy có mấy sợi dây ngoằn ngoèo dưới chân ấy, ông ấy không phải con vật như em, mẫu thân nói vậy ".
" Đó là rễ của ông ấy, vậy chắc ông ấy là cây cổ thụ rồi ".
Hai người bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tan-nuong/2651791/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.