Chiêu Hoa khóc cô đau đớn vì người mà mình tin tưởng xem như tri kỉ lại lừa gạt cô.
Cô nhớ rắn nhỏ mà cô quen biết rất đáng yêu, không phải là kẻ lừa gạt, lợi dụng cô như vậy.
Cô mặt kệ mình đang ở Thành Vạn Yêu mặc kệ mình đang ở trước mặt Vương Hậu, cô bỏ chạy.
Cô muốn thoát khỏi cái nơi đáng sợ này, cô mặc kệ bản thân không biết một chút gì ở nơi này, cô chỉ muốn mình được thoát khỏi nơi này, cô chạy thật nhanh thật nhanh hết sức bản thân mình có thể.
Huyên Hoàng thấy cô chạy như điên ra cửa liền muốn đuổi theo, nhưng vẫn còn chưa chạy được cơ thể nhỏ bé của anh đã bị cái đuôi to lớn của Vương Hậu quấn lại làm cho đến nhúc nhích còn không thể.
" Mẫu Thân người làm gì vậy mau bỏ con xuống ".
" Không được phép đuổi theo nó, để ta xem nó sống sót thế nào ở Thành Vạn Yêu này ".
" Người buông con ra, ra ngoài kia cô ấy sẽ chết mất, người mau thả con xuống.......thả con xuống ".
Mặc kệ Huyên Hoàng la hét, Vương Hậu cũng chẳng máy động lòng.
Chết càng tốt, nó chết rồi thì khế ước giữa nó và con trai ta sẽ biến mất.
Cho dù bây giờ giữa chúng nó có liên kết, nhưng một chút đau đớn đó con ráng mà chịu đựng, còn cô ta chắc chắn không sống nổi quá một ngày ở đây.
Vương Hậu cứ như vậy đứng nhìn theo bóng lưng của Chiêu Hoa cứ nhỏ dần nhỏ dần ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tan-nuong/2651734/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.