Đến khi lên được trên bờ, Chiêu Hoa lúc này trên mi mắt đã đóng một lớp băng.
Cơ thể mất đi ý thức Huyên Hoàng gọi mãi mà cô không thể trả lời dù vẫn nghe tiếng anh gọi mình ở bên tai nhưng không tài nào trả lời được.
Huyên Hoàng lúc này đã hoá hình người, sắc mặt anh đỏ bừng vì lo lắng anh muốn ôm Chiêu Hoa lên đi vào trong Cóc nhưng vừa chạm vào anh liền giật tay lại.
Cô ấy lạnh vô cùng như một tảng băng vậy nếu cứ như vậy trực tiếp ôm lấy cô ấy chắc chắn sẽ bị cô ấy làm cho phỏng lạnh mất.
Huyên Hoàng đành phải lấy một cái khăn quấn quanh người Chiêu Hoa lại rồi mới bế cô lên đi về hướng ngọn núi trông như núi lửa.
Cái khăn quấn quanh người Chiêu Hoa hình như còn có tác dụng giúp cô dễ chịu hơn chút nhưng vẫn hôn mê gọi không thấy đáp lại.
Huyên Hoàng đi được vài bước thì thấy Uyển Thanh bay đến.
" Thái Tử bên kia có một lối vào ".
Uyển Thanh bay trước dẫn đường, con đường vào Cóc thật sự được dấu rất kín.
Cây cỏ um tùm che khuất cái cửa hang nếu nhìn sơ qua thì quả thực là không thể nhìn thấy.
phải bay qua ba bốn lớp cây cỏ mới thấy được cái cửa Cóc.
Uyển Thanh bay đến đâu cũng dùng pháp lực hất bay máy cái cây cỏ mọc chắn đường để dọn đường cho Huyên Hoàng bế Chiêu Hoa vào.
Vừa vào bên trong Huyên Hoàng và cả Uyển Thanh đều không khỏi trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tan-nuong/2651700/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.