Chương trước
Chương sau
Edit: Phong Lữ
Tất cả thành ở Giang Nam đều có môn phái tu tiên tọa trấn, ở Giang Đô thành là Thiên sư phủ một mình một cõi, nên đương nhiên cũng là bọn họ chịu trách nhiệm bảo vệ bách tính ở đây. Mạc Phán lúc vừa nhìn thấy Thiên Nhận đã truyền âm cho sư môn, lúc này Giang Đô đã sớm chuẩn bị sẵn trận địa đón địch. Bởi vậy, khi hai người đến cửa thành thì thấy trên đường lớn không có bất kỳ bóng người nào, chỉ có mấy cây liễn bên bờ sông dập dờn theo gió, bình tĩnh chờ mưa bão đến.
Con người có tính học hỏi rút kinh nghiệm, trăm năm trước ma đạo còn chưa suy sụp, chính tà song phương vừa thấy nhau thì lao vào đánh. Đám ma tu từ xưa không có chỗ ở cố định nên đánh nhau thoải mái không kiêng dè, chính đạo lại thường vì bách tính mà bó tay bó chân dẫn đến rơi vào hạ phong.
Sau đó Thiên Đạo Minh vì để tránh cho tình huống như thế phát sinh nên đã chia các thành lớn chia cho mấy đại môn phái thống nhất quản lý, tại đường phố to nhỏ trong thành đều vẽ linh trận và phái đệ tử giám sát mọi lúc, đặc biệt là hẻm nhỏ hay các nơi người ở thưa thớt được phủ kín các loại trận pháp, luôn luôn nắm rõ hướng đi trong thành, sau này còn có thể mượn linh trận ngăn cản ma tu bỏ chạy, biến thành thị thành chiến trường có lợi nhất cho chính đạo. Từ đó về sau ma tu hiếm khi xuất hiện ở trong thành, ngay cả các đại thần thâu quái trộm cũng sa lưới như rạ, Giang Nam lại còn là thành có trị an tốt nhất của thiên hạ địa giới.
“Xem ra những năm qua Thiên Đạo Minh cũng không nhàn rỗi.”
Với tu vi của Thiên Nhận, thoáng cái đã phát hiện trận pháp trong thành đã kích hoạt, bách tính cũng đã tới những nơi theo hướng dẫn của Thiên Sư phủ để tránh chiến, so với đám ma tu tứ tung tán loạn ở Mạc Bắc thì cũng dễ hiểu vì sao thực lực chính tà đang chênh lệch lớn như thế. Thiên Đạo Minh đã hoàn toàn cắm rễ tại Giang Nam, thậm chí ngay cả triều đình còn chấp nhận địa vị chính thống cho bọn họ, còn ma giáo còn giữ hình thức chiến đấu kiểu cường giả ngày xưa. Nếu không phải nhờ Hà Hoan thỉnh thoảng còn tới ma giáo dạo chơi, gây chuyện làm kinh động nhân sĩ, thì e rằng giang hồ đã sớm bị Thiên Đạo Minh thống nhất.
Chỉ tiếc giang hồ tranh đấu là chuyện không thể đè xuống mãi được, Hà Hoan sớm muộn cũng sẽ phi thăng thành tiên, nếu như hắn không nhanh chóng chứng đạo Độ kiếp, e là không cần mười năm, ma giáo sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
Cảm nhận được rõ ràng sự uy hiếp đến từ phe đối đich, Thiên Nhận đứng yên ở trước cửa thành không manh động gì, nhưng khiến cho hắn đổ máu là đánh đổi biến một thành thị thành nơi không một ngọn cở, lường trước Thiên Sư phủ không dám đánh một trận sống mái với hắn ở đây, nên chỉ cần yên lặng xem tình hình là được.
Trong thời thế này, kẻ còn tin rằng chính tà như nước với lửa thì toàn là tu sĩ trẻ tuổi chưa được rèn luyện đủ. Còn những người từng trải thì không chuẩn bị hoàn hảo thì tuyệt đối không dễ dàng động thủ. Quả nhiên khi bọn họ dừng, thì thấy một hàng thanh y đạo sĩ tự trong thành đi ra, một lão đạo mặc hoàng bào đi đàng trước, thân như tùng bách hạc phát đồng nhan (thân thẳng, tóc trắng, da mặt hồng hào),mộc kiếm chu sa bên hông, đây chính là phủ chủ Thiên Sư phủ – Lăng Tuế đạo nhân.
Lăng Tuế đạo nhân đã đến Nguyên anh kỳ trăm năm, bàn về tu vi thì chẳng hề kém Thiên Nhận. Chư Cát Thanh Thiên còn tưởng rằng đây là cảnh chính tà dối diện nên vô cùng hồi hộp, kết quả lão đạo sĩ này chỉ nhẹ nhàng liếc mắt qua Mạc Phán đang bị Thiên Nhận vác theo, mở miệng nói chuyện vô cùng bình thản: “Đại hộ pháp, kính xin thả tiểu đồ xuống.”
Thiên Nhận không có nhiệm vụ thì rất hiếm giết người, cũng không định làm gì tiểu đạo sĩ này, tiện tay ném người qua, đang muốn nói chuyện thì Chư Cát Thanh Thiên bên cạnh lại đột nhiên chỉ vào Lăng Tuế đạo nhân kêu lên: “A, là ngươi, lão đạo sĩ!”
Chư Cát Thanh Thiên làm như rất quen người này, từ khi đi cùng nhau Thiên Nhận nghe chuyện từng trải trước khi chết của y mãi nên thuộc, ý nghĩ đầu tiên đó là do y nhận ra lão đạo sĩ đã chỉ y cách làm sao để luân hồi.
Chư Cát Thanh Thiên bây giờ là thành quả của mười năm tự khuyên nhủ mình ức chế ác khí, nhưng cho dù vậy y vẫn có thể khiến Thiên Nhận cảm nhận được sự uy hiếp, từ đó có thể tưởng tượng ngày xưa khi chưa ức chế thì hung sát bao nhiêu. Thiên Nhận đã sớm ngờ ngợ đạo sĩ kia ắt hẳn có tu vi không thấp, lại không ngờ rằng đó chính là Thiên Sư phủ Lăng Tuế đạo nhân. Có điều, nếu nghĩ kỹ lại, ở trong thành Giang Nam, Giang Đô ở gần Chu Gia Tập nhất, Thiên Sư phủ biết được tin tức Quỷ Thần nên đi thăm dò một phen cũng rất hợp lý.
Chỉ là, điều này cũng cho thấy ngay cả Lăng Tuế đạo nhân đã luyện thu quỷ thuật trăm năm cũng không làm gì được Chư Cát Thanh Thiên sao?
Trong nháy mắt nghĩ thông suốt những điểm mấu chốt, Thiên Nhận nhìn về phía lão đạo sĩ kia: “Là ngươi đã nói cho hắn biết rằng bái đường thành thân với người khác thì có thể luân hồi?”
Nếu là ác quỷ bình thường thì sau khi giải trừ chấp niệm đương nhiên có thể luân hồi, nhưung với tu vi của Lăng Tuế đạo nhân thì không thể bỏ mặc một ác quỷ lang thang bên ngoài, y làm vậy chỉ có thể do ác quỷ này quá mức hung sát, ngay cả tu sĩ Nguyên anh cũng không thể thu phục được.
Nhìn ánh mắt Thiên Nhận, Lăng Tuế đạo nhân biết không thể nói dối được, chỉ than thở: “Đại hộ pháp, ngươi cũng biết mình đã mang gì vào nhân thế mà.”
Bọn họ nói chuyện vô cùng tối nghĩa, Chư Cát Thanh Thiên chỉ thấy hoang mang: “Các ngươi đang nói cái gì thế? Sao ta nghe không hiểu gì hết?”
Thấy y thật sự không hiểu, Thiên Nhận vốn tưởng Quỷ Thần hiện thế xưa nay đều là máu chảy thành sông, người này hồ đồ như thế tính ra cũng tốt, nên hắn không giải thích, chỉ nói bừa: “Ta mang phiền phức đến nhân thế thì có gì lạ ư?”
Với thân phận người đứng thứ hai ma giáo của hắn mà an phận thủ thường mới là kỳ quái, trong nháy mắt lĩnh ngộ ý này, Lăng Tuế đạo nhân dường như nhìn thấy một Hà Hoan tùy ý làm bậy chính mới ra đời. Mặc dù thấy ngứa mắt cực kì, nhưng không thể làm gì hơn, sau lưng còn có toàn bộ Giang Đô thành cần phải bảo vệ, không thể thừa dịp này ma tu này còn chưa trưởng thành mà đánh hắn vài đòn, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Thôi, Kiếm Quân đã mở lời trước với các đại môn phái, cho nên lão đạo đặc biệt mời Đại hộ pháp tới Thiên Sư phủ nghỉ ngơi chốc lát.”
Thế đạo bây, chưởng môn Huyền môn chính là sử dụng kiếm người số một thiên hạ, mà Kiếm Quân chính là tiểu đệ tử Hà Khổ, kiếm thuật chỉ đứng sau y. Giang hồ đồn người này là Nguyên anh của Hà Hoan biến thành, tuy là như vậy, tính tình lại hoàn toàn ngược với ma đầu kia, rấtv chính trực thẳng thắn, luôn hành tẩu giang hồ trừng ác hướng thiện, hậu bối chính đạo tôn y là Kiếm Quân.
Những năm này tuy có lời đồn đãi Kiếm Quân có quan hệ ám muội với Hà Hoan, nhưng chỉ cần là người gặp qua y đều không tin lời đồn này. Ngày xưa Lăng Tuế đạo nhân còn từng vì chuyện này mà tức giận mắng đệ tử: “Dẹp mấy suy nghĩ xấu xa của ngươi đi, Kiếm Quân chính trực trong sạch như vậy sao lại ủy thân cho người khác được, dù cha ngươi đoạn tụ thì y cũng sẽ không đoạn tụ!”
Đương nhiên, là người trong cuộc ngày xưa bị hai cái sư phụ dằn vặt không ít, Thiên Nhận vô cùng khẳng định y chính là đoạn tụ, hơn nữa còn là một đoạn tụ vô cùng phiền phức.
Lúc này vừa nghe đến tên Kiếm Quân, mặt Thiên Nhận liền đen kịt lại, quyết đoán hỏi: “Ta muốn hỏi y dùng lý do gì?”
Nghe thế, Lăng Tuế đạo nhân móc ra một viên truyền âm thạch, giọng nam tử trong lành chính trực như gió xuân truyền đến —— “Đồ đệ đáng thương của ta bị ma giáo hành hạ tới mức phải rời nhà trốn đi, hiện tại không xu dính túi, một mình lưu lạc giang hồ. Tên ác ma Hà Hoan sầu đến mức sắp trọc cả đầu. Kính xin các vị đồng đạo giang hồ nể mặt Hà Khổ này, nêu gặp hắn thì xin dọn một gian phòng sau để thu lưu hắn một chút, nếu không ta sẽ bay lên nhà các ngươi để Độ kiếp đó.”
Giống như lo môn pháp bị Kiếm Quân bay đến Độ kiếp, Lăng Tuế đạo nhân lại bổ sung một câu: ” Chưởng môn mười môn phái lớn ở Giang Nam, mỗi người đều nhận được một truyền âm giống như vậy.”
Những năm qua, hình tượng hung tàn của ma giáo bọn họ ở trên giang hồ xuống dốc không phanh thì tuyệt đối không thể không kể công người này…
Trầm mặc đỡ trán, Thiên Nhận bị coi là trốn nhà, trong lòng biết không thể tính sổ với hai vị sư phụ, cũng hiểu ý Lăng Tuế đạo nhân. Thiên Sư phủ đương nhiên sẽ nể mặt Kiếm Quân, thế nhưng hộ pháp ma giáo nguy hiểm như vậy nên nhất định phải hành động dưới tầm mắt bọn họ, không thể để mặc hắn lẫn chung với bách tính.
Thiên Nhận vốn chỉ đến Giang Nam chơi một chút, cũng không hề có ý định từ chối sự an bài này. Mặc dù cực kỳ cạn lời với sư phụ nhiều chuyện của mình, cũng chỉ đành trả lời: “Chuẩn bị cho ta hai bộ y phục thay và nước nóng để tắm.”
“Chỉ cần các hạ không làm  hại bách tính, Thiên Sư phủ sẽ cho các hạ tự nhiên như ở nhà.”
Hắn không gây sự khiến mọi người chính đạo cũng thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt không dây dưa nữa, đưa người đến Thiên Sư phủ.
Bọn họ không đồng đạo nên cũng không có gì để tán gẫu, đệ tử Thiên Sư phủ đem nước nóng và quần áo đến xong liền lui xuống, còn tiện tay cài cửa lại, giống như sợ ma tu này làm ra chuyện gì đồi phong bại tục quấy rầy sư môn thanh tịnh.
Thiên Nhận ở trên có hai Độ kiếp tu sĩ bảo kê, tu vi của bản thân cũng không tầm thường, ở tại nhà địch nhưng thần sắc cũng bình tĩnh cực kì, quét mắt nhìn gian phòng thấy không có vấn đề gì thì bắt đầu tĩnh tọa, còn Chư Cát Thanh Thiên lần đầu gặp tình cảnh này, rất là cảm khái nói: “Nương tử, ngươi thật giống như một đại nhân vật lợi hại.”
“Người lợi hại là sư phụ ta mới đúng.”
Thiên Nhận không nói sai, giang hồ xưa nay chính là nơi nói chuyện bằng thực lực. Nếu như không có tu vi đỉnh cao thì không thể ra lệnh cho người khác. Hắn rất may mắn, từ nhỏ đã gặp sư phụ tốt nhất thiên hạ, bây giờ cũng chỉ cần toàn lực tăng cao tu vi, cố gắng không trở thành điểm yếu của sư phụ.
Hắn tu hành nhiều năm, không còn hứng thú với vật ngoài thân từ lâu, nhưng Chư Cát Thanh Thiên lại cảm thấy gian phòng của tu sĩ mới mẻ cực kì, nhìn một vòng rồi chỉ vào trứng gà trên bàn hiếu kỳ nói: “Tại sao người trong thành bọn họ lại để quả trứng đỏ ở trong phòng?”
“Không cần để ý tới thứ này.”
Phó Hồng Diệp trở về Huyền môn đương nhiên sẽ bẩm báo chuyện về Chư Cát Thanh Thiên, Thiên Nhận không cần nghĩ cũng biết cái này là do người nào bày mưu tính kế, hoặc nói việc chỉ cho bọn họ một gian phòng như thế này chỉ có thể là do hai ông sư phụ mang ý đồ xấu kia.
Nhưng mà, hắn còn đánh giá thấp mức độ phiền phức của sư phụ mình, sự thực chứng minh cho dù bọn họ đang ở Vân thành các rất xa cũng có thể dùng phi kiếm giao đồ để quấy rầy đồ đệ mình. Chư Cát Thanh Thiên lật qua lật lại trứng gà, nghi ngờ nói: “Nhưng nơi này còn có một tờ giấy —— đồ đệ, có gì không hiểu cứ việc dùng phi kiếm đưa thư hỏi sư phụ, cho dù là ở trên hay dưới, chúng ta đều rất giàu kinh nghiệm!”
Nhìn mấy lời mang ‘hàm ý sâu sắc’ này, Chư Cát Thanh Thiên như hiểu như không, cảm thán: “Sư phụ ngươi đối với ngươi thật tốt.”
Phi kiếm truyền vật tiêu hao rất nhiều, với môn phái bình thường thì không tới bước ngoặt sinh tử thì chẳng mấy khi dùng, chỉ có Độ kiếp kỳ Hà Hoan mới có thể tùy ý làm bậy như vậy, dùng phi kiếm đưa phàm vật như quả trứng đỏ.
Nhưng mà là một đồ đệ được sư phụ quan tâm quá độ, Thiên Nhận chỉ có một ý nghĩ —— hai người kia muốn mình làm gì với một kẻ đã chết hả? Ta hoàn toàn không cần sự quan tâm quá lố này!
Nhưng hắn không chỉ giá thấp sư phụ, còn đánh giá thấp trình độ chủ động của Chư Cát Thanh Thiên. Người này liếc mắt nhìn bồn tắm rồi hồ hởi nói với hắn: “Nương tử, ngươi muốn tắm rửa sao? Ta chà lưng cho ngươi nha?”
Hắn liếc mắt một cái, không biết có phải là bị ghi lại lời nói ảnh hưởng hay không, Thiên Nhận luôn cảm thấy cảnh tượng này dường như không được thuần khiết lắm, trả lời: “Đó là cho ngươi, tắm xong thì thay tang phục trên người đi.”
Chư Cát Thanh Thiên chết đã nhiều năm, tuy thân thể bị sát khí bảo tồn nên còn mang vẻ ngoài lúc chết, nhưng đã mất cảm quan từ lâu, sẽ không đau không lạnh, ngày trước lúc cần làm sạch người thì cũng chỉ nhảy xuống sông một cái, sau đó tùy ý để dòng chảy làm sạch cả người lẫn quẩn áo, vừa tiện vừa nhẹ việc. Y hoàn toàn không ngờ sẽ có người chuẩn bị nước nóng cho mình, ngâm người trong bồn tắm đang bốc khói, rõ ràng không có bất kỳ xúc cảm nào, nhưng không rõ vì sao linh hồn lại như được sưởi ấm.
Thiếu niên hơi cụp mắt, theo tiếng gió thổi qua, tang phục nhợt nhạt và hỉ phục đỏ tươi cùng tự bay lên trên giá, lâu không gặp mà giờ chúng như 2 kẻ sống cùng, cùng đi tắm, Chư Cát Thanh Thiên bỗng nhiên không muốn lại gỡ đầu xuống để gội đầu như trước, làm vậy tuy rằng tiện hơn nhưng không phải là hành vi của con người. Sờ sờ vết thương trên cổ, y nhìn về phía nam tử mặc áo đen đang nhắm mắt tĩnh tu, có chút không chịu được sự yên tĩnh bên trong gian phòng, cười nói: “Nương tử, ngươi muốn xem ta tắm rửa không?”
“Không nhìn, cút.”
Quả nhiên Thiên Nhận ngay lập tức lạnh lùng cự tuyệt đề nghị này, đồng thời để chứng minh cho lời nói, y còn đổi hướng đứng, quay mặt vào tường, dùng hành động chứng minh hắn không hề có dục vọng gì với y.
Nhưng mà nhìn thấy hành động này, Chư Cát Thanh Thiên lại thấy vui vẻ, nằm nhoài bên thành bồn tắm nhìn 2 bộ quần áo đỏ trắng. Y nghĩ dù mình có thân phận hay tên thật là gì cũng không quan trọng, dù sao khi chết thành ác quỷ thì hẳn khi sống cũng chẳng tốt đẹp gì.
Cơ mà nương tử có nhiều kẻ địch như vậy, có lẽ y phải trở nên mạnh hơn nữa mới được.Tác giả có lời muốn nói:
Hà Khổ: Đồ đệ này, để ăn mừng ngươi rốt cuộc có thể thành công chung sống với kẻ khác năm ngày còn chưa đánh nhau, ta đã nấu một nồi trứng đỏ!
Thiên Nhận: Gặp phải trưởng bối trẩu tre nên làm gì đây, gấp, online chờ!
Chư Cát Thanh Thiên: Ta biết nè, cùng ta kết hôn rồi tự lập nhà ra riêng sống!
Thiên Nhận: Ngươi cút ra ngoài!Phong Lữ: Dạo này yên quá, khum có ai cmt là tui lơ edit như đã tuyên bố nhaa=))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.