Phần 2/4
5.
Mặt trăng đỏ như máu treo cao trên bầu trời, bao phủ vạn vật trong màn sương đỏ lờ mờ.
Bố mẹ nắm tay nhau đứng ở sảnh tầng một, nghiêng đầu nhìn tôi cười híp mắt.
Động tác của hai người giống hệt nhau, ngay cả độ nghiêng của đầu và độ cong của khóe miệng cũng không hề khác biệt.
“Tiểu Vận, con định đi đâu đấy?”
“Sao sắc mặt con tệ vậy. Thần Thần lại bắt nạt con à?”
“Đừng sợ, cùng lên lầu nào. Bố mẹ sẽ dạy dỗ lại nó cho con.”
Ngay lập tức mỗi người xách một tay, cưỡng ép kéo tôi về.
Họ khỏe một cách không hợp lẽ thường. Dưới sự kiềm chế của hai người, sự giãy giụa của tôi có vẻ cực kỳ nực cười.
Ồ, tôi nhớ ra rồi.
Bọn họ là bố mẹ tôi, cũng là bố mẹ của Trương Thần.
Tôi lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Không giống những đứa trẻ khác, tôi không bị bỏ rơi mà ngay khi tôi chào đời thì bố gặp tai nạn ô tô không qua khỏi. Mẹ tôi vừa sinh vốn đã yếu ớt lại gặp biến cố lớn như thế nên không chịu được đi theo bố luôn.
Trong trại trẻ mồ côi, thỉnh thoảng cũng có những cặp vợ chồng hiếm muộn định nhận nuôi tôi nhưng sau khi biết chuyện tôi khắc chết cả bố lẫn mẹ thì họ đều chạy mất dép, thậm chí còn không muốn đến gần tôi vì sợ bị lây xui xẻo.
Ngoại trừ bố mẹ của Trương Thần.
Dường như họ đến trại trẻ mồ côi vì riêng tôi và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-tu-vong-ban-dem/3495345/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.