Tiếng khóc của tôi dường như lây nhiễm cho tất cả mọi người, và ngay cả hốc mắt của Châu Đình cũng đã ẩm ướt.
Trong những ngày này, tinh thần của mọi người đều bị kéo căng, đến giờ phút này mới được phóng thích.
[Bây giờ chúng ta chỉ có tám người, buổi tối lúc quay về kí túc xá, chị bằng chúng ta ở cùng nhau? Chăm sóc lẫn nhau có tốt không?
[ Đúng thế, dù sao cũng là quay về kí túc xá, lại không nói là quay về kí túc xá của ai.]
Sau khi trải qua nguy cơ sống chết, cảm xúc của mọi người dường như có sự thay đổi không giống nhau, từ tình cảm bạn học bạn đầu biến thành giao tình vượt mệnh.
Thời gian trôi qua từng phút, cuối cùng cũng hết giờ tự học, tiếng tin nhắn quen thuộc lại vang lên. [ Nội trong mười phút phải trở về kí túc xá, vi phạm sẽ nhận hình phạt khủng khiếp - ẩn danh!]
Cuối cùng, Châu Đình và những người khác trở lại kí túc xá của chúng tôi.
Cả đêm, mọi người đều hơi lo lắng, bởi vì không ai chắc chắn liệu nó đã kết thúc hay chưa. Cho đến bình minh, không có lời nhắc hay nhiệm vụ nào trong nhóm, như thể mọi chuyện cứ vậy kết thúc rồi..
Trời đột nhiên trở nên nhiều mây, bên ngoài mưa rền gió dữ. Chúng tôi không nhận được tin nhắn ẩn danh nào, vì vậy chúng tôi ở trong ký túc xá.
Những đám mây đen dày đặc, ngày như đêm. Ánh sáng rất yếu, và không có gì xảy ra trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-truong-hoc/2827188/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.