Chương trước
Chương sau
Lâm Y cũng không có được đáp án như mong muốn, bởi vì mẫu thân chỉ vuốt ve đầu nó, dắt bàn tay nhỏ bé của nó.

Gió mạnh ngoài cửa thành vi vu, nghi trượng ngự lâm quân đã sớm chờ một lúc.

Phùng Uyên thẳng lưng, cung kính tiến lên nghênh giá, “Mời Ý Quý phi, xa mã bệ hạ tức khắc sẽ vào thành.”

Hai năm trước sau lần thứ ba giao chiến với Tiên Bi, Phùng Uyên đã khôi phục thân phận Vệ Úy, không còn ngụy trang thành thái giám ẩn núp trong nội đình.

Tro tàn Tạ gia đã cháy hết, nếu không còn sóng gió nữa, hắn đã thành công lui thân. Nhưng Hoàng thượng vẫn giữ hắn lại phụng chức ở thành Tử Vi, mấy năm nay Khương Nhiêu gặp hắn còn nhiều hơn Vệ Cẩn.

Tính tình Lâm Y giống Khương Nhiêu, thông minh hiểu chuyện, vô cùng sâu sắc, tuổi còn nhỏ đã có khí phách không tầm thường.

Nó im lặng đứng bên cạnh mẫu thân, không hề chớp mắt nhìn cửa thành ấy trượng kia.

Xa xa có tiếng vó ngựa vang vọng tiến dần, vang dội khắp trời đất, đất dưới chân cũng rung ba phần.

“Cung nghênh bệ hạ khải hoàn hồi triều, bảo vệ Đại Chu ta muôn đời hưng thịnh –”

Theo tiếng của quan truyền lệnh, chúng tướng cúi đầu, giơ kiếm giương cao, chỉ thẳng lên trời.

Khương Nhiêu cúi người hành lễ, tư thái cung kính, cùng tới với nàng còn có Hoa Thục phi Thịnh Chân, bởi vì phụ thân của nàng ta lại lập công trạng, chiến tích hiển hách.

Bất luận là gia thế hay địa vị, Thịnh Chân đều tốt hơn Khương Nhiêu.

Trên triều đình mấy năm qua dâng thư xin lập hậu vẫn nói như vậy, nhiều lần không dứt, nhiều nhất là con gái của Trấn quốc tướng quân Hoa Thục phi. Nhưng tất cả đều bị Hoàng thượng đè xuống. Khương thị tuy rằng sinh Thái tử, nhưng trên danh phận vẫn là Quý phi, trên triều vô cùng chống đối nguồn gốc của nàng, dư luận tầng tầng lớp lớp, vào thời đại mà lấy gia tộc địa vị để luận trên dưới như vầy, nàng nhất định không được đón nhận.

Hoàng hậu trước đây đều xuất thân danh môn, mẫu nghi thiên hạ.

Nhưng Thịnh Chân vẫn là Thục phi, Thịnh Chân không con, đứng mũi chịu sào.

Giữa lớp khói bụi, hắc mã kia chậm rãi băng qua, dáng người anh tuấn rắn rỏi, như núi nguy nga.

Khương Nhiêu còn đang ở xa, nhìn hắn dần dần đến gần, gần đến mức có thể nhìn thấy dấu vết trên gương mặt trải qua nhiều năm chinh chiến kia.

Nay đã là Chiêu Hoà năm thứ sáu, Hoàng thượng vừa bốn mươi, là tuổi tứ tuần.

Coi như lần tác chiến cuối cùng này là lâu nhất, dài đến bảy tháng. Suốt bảy tháng, bọn họ không gặp mặt lấy một lần, chưa từng có một phong thư.

Vệ Cẩn cao lớn, lệ khí trên sa trường còn chưa tan hết, vắng vẻ u sầu.

Từ sau khi vào thành, lông mày hắn lạnh thấu xương, nhưng đôi mắt lạnh lùng này mơ hồ đang tìm kiếm bóng hình xinh đẹp trong đám người rời rạc kia.

Cũng không phải đường xa, mà lại dài đằng đẵng.

Nàng mặc y phục đỏ thẫm như ráng chiều, búi nha kế như mây, diễm lệ như mới gặp, cũng thêm mấy phần dịu dàng, không còn lộ rõ tài sắc như trước kia.

Con của bọn họ đang mang vẻ mặt nghiêm túc đứng một bên, lấy một loại ánh mắt xa lạ mà kính sợ nhìn mình.

Vệ Cẩn đột nhiên cảm thấy lồng ngực như bị nứt ra, tình cảm đè nén bảy tháng qua ầm ầm tán loạn.

Hắn tung người xuống ngựa, lướt qua bách quan quần thần đang bái lạy, lập tức đi xuống cuối.

Trước mắt bao người, hắn chậm rãi đứng ở trước mặt, toàn thân còn vương mùi cát bụi, cứ như vậy mà nhìn nàng, ngàn lời vạn chữ chỉ còn lại sự trầm mặc.

“Thần thiếp cung nghênh bệ hạ, chúc bệ hạ long thể khoẻ mạnh, bảo vệ giang sơn Đại Chu.” Lời nói lại gượng gạo như thế, không hề nghe ra sự thân thiết và chờ đợi mà hắn mong muốn.

Lời đến bên khoé miệng Vệ Cẩn lại nuốt trở vào, hắn cười nhạt, “Ái phi quả thật khắc sâu đại nghĩa.”

Khương Nhiêu lại cúi người, “Thái tử mạnh khỏe, bệ hạ không hề nhớ sao?”

“Trẫm thấy ái phi mới là không hề nhớ.”

Rõ ràng là xa cách gặp lại, vậy mà lại dùng thái độ đối chọi gay gắt như thế.

Lâm Y vươn bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay áo Vệ Cẩn, “Phụ hoàng lần này trở về có thể giúp nhi thần không, nhi thần còn rất nhiều chỗ khó hiểu, cần Phụ hoàng chỉ dạy.”

Giọng nói kia non nớt ngây ngô, gương mặt đầy chăm chú, nhưng chỉ có Khương Nhiêu biết, đứa con này đang suy nghĩ thay ình. Thái phó làm sao không giải thích, nó chẳng qua là muốn khiến Vệ Cẩn đến chỗ mình thôi.

Vệ Cẩn ngồi xổm xuống, trịnh trọng nói, “Lần này Phụ hoàng trở về, cứ thoải mái thôi.”

Lâm Y dãn mặt ra cười, “Một lời quân tử đáng giá ngàn vàng, Phụ hoàng không thể đổi ý.”

Vệ Cẩn bị vẻ mặt hồn nhiên của nó chọc cười, trong lòng trở nên nhẹ nhàng, hắn vươn bàn tay thô ráp nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”

Không khí rốt cuộc cũng dịu đi.

Lúc Vệ Cẩn quay đầu đi, Lâm Y lặng lẽ đi khập khiễng ghé vào bên tai Khương Nhiêu, cười hắc hắc, “Con đã thay người giữ chân Phụ hoàng…”

Khương Nhiêu bật cười, điểm trán nó một cái, cười cho qua chuyện.

Hoa Thục phi chân thành tiến lên, vô cùng dịu dàng, “Bệ hạ viễn chinh, thần thiếp ở trong cung nhớ nhung vạn phần, ngày ngày cầu nguyện, phù hộ bệ hạ và phụ thân có thể tránh vạn hiểm…”

Tư thái như vậy mới là tư thái nên có của một phi tần nghênh đón Hoàng đế lâu ngày không gặp.

Một nóng một lạnh, cao thấp phân hẳn.

Vệ Cẩn tỏ ý cầm tay Thịnh Chân, “Thịnh gia các nàng là phụ tá đắc lực của trẫm, phụ thân nàng lại anh dũng vô cùng. Ngày mai ban thưởng yến tiệc, trẫm muốn đích thân gia phong cho ông ấy.”

Thịnh Chân liên tục khiêm tốn, mắt phong Vệ Cẩn đảo qua Khương Nhiêu, ánh mắt nàng giống như đang ở nơi khác.

Vệ Cẩn liền nhìn theo, trong lòng không khỏi rùng mình.

Hướng nàng nhìn, đúng là phía Vũ An Hầu.

Vào lúc này, Liên Giác đã tháo khôi giáp xuống, y phục trắng đón gió, càng toát ra vẻ đơn thuần xuất trần.

Một người như tiên giáng trần, tựa như cho dù thế nào cũng sẽ không bị trần thế vấy bẩn.

Chính quân tử thanh tú nho nhã như vậy cũng là mãnh tướng trên chiến trường khiến kẻ địch nghe thấy đã sợ mất mật.

Mắt sắc Vệ Cẩn càng lạnh, hắn dùng lực cầm tay Thịnh Chân, “Đêm nay trẫm đến cung của nàng nghỉ ngơi, hãy chuẩn bị.”

Thịnh Chân đỏ mặt cười, gật gật đầu.

Nghênh đón xong, tất cả lần lượt về cung. Long liễn Vệ Cẩn dẫn đầu đi trước, loan liễn của Hoa Thục phi theo sát sau đó.

Trước khi lên xe, Lâm Y kéo lấy tay áo Khương Nhiêu, bĩu môi nói, “Vịt tới tay lại bay, mẫu thân người quả nhiên không thương Phụ hoàng sao?”

Khương Nhiêu bị lời nói dày dạn kinh nghiệm của nó chọc cho dở khóc dở cười, “Phụ hoàng con mệt mỏi, cần nghỉ ngơi.”

Lâm Y lại bĩu môi, “Nhi thần thấy ánh mắt người nhìn Vũ An Hầu cũng rất dịu dàng…”

Khương Nhiêu nghiêm mặt, Lâm Y tự biết lỡ lời, liền im miệng không lên tiếng nữa.



Trên bữa tiệc chúc mừng, quân thần nâng chén cùng uống, hào khí dâng tận mây xanh.

Chư vị quần thần có công đều được phân đất phong hầu dựa theo công trạng lớn bé, từ tướng quân cho tới binh lính, không sót một ai, ai nấy đều có thưởng.

Lần này chắc chắn càng thêm khích lệ sĩ khí, quyết tâm kiên định ra sức vì nước của binh lính. Phải được lòng dân mới có được thiên hạ.

Nhóm phi tần lần này cũng bớt phóng túng, cũng không phải là trọng tâm.

Khi xong tiệc thì đã vào đêm, lần này quân thần cùng vui, vô cùng thỏa thích.

Giống như trong dự đoán, Hoàng thượng ôm Hoa Thục phi rời chỗ trước. Trấn quốc tướng quân hài lòng chân một chén, mặc sức uống rượu cùng bộ hạ.

Mơ hồ có đôi câu vài lời rơi vào trong tai, đều nói Thục phi nương nương sắp được phong hậu, bệ hạ mới hồi cung đã lâm hạnh nàng trước, có thể thấy được tình nghĩa không tầm thường.

Tay cầm chén rượu của Khương Nhiêu dừng ở không trung.

Nhưng thấy quang ảnh trước người nhoáng lên một cái, ngẩng đầu lên, người nọ áo trắng như tuyết đứng ở trước mặt.

Liên Giác một tay nắm bầu rượu, một tay cầm bình rượu, khách sáo tiến lên, nụ cười kia còn chói mắt hơn cả trăng sao, “Thần kính Quý phi nương nương một chén.”

Khương Nhiêu cười xa cách, “Bổn cung không có tửu lực, lấy trà thay rượu, càng phải kính Hầu gia vì nước lập công mới phải.”

Liên Giác cười uống một hơi cạn sạch, lại châm một chén, lần này lại giơ về phía trăng sáng, “Chén này của thần là kính hai người không được như ý.”

Khương Nhiêu ra vẻ không rõ, hơi hớp trà, “Bổn cung cũng không thấy người nào không được như ý, nhưng rõ ràng nhìn thấy tướng quân anh minh thần võ.”

Liên Giác tự nhiên uống xong, đáp lễ một cái, cười khẽ không nói, lại một mình trở về chỗ ngồi. Trong thân ảnh tuấn tú mơ hồ có một chút cô đơn.

Khi mọi người giải tán, trăng đã lên giữa trời.

Âm thanh ồn ào hào nhoáng dần dần đi xa, trong bữa tiệc, Khương Nhiêu đã sai người mang Lâm Y về cung nghỉ trước, lúc này, trăng lạnh trời sao, chỉ có Oánh Sương đi tản bộ cùng nàng trở về Sơ Đường Cung.

Bụi cây phía sau có động tĩnh, có giọng nói trong trẻo vang lên, “Quý phi nương nương hãy dừng bước, thần có chuyện còn chưa nói xong.”

Khương Nhiêu xoay người lại, Vũ An Hầu đón gió mà đứng, mặt hơi say.

Oánh Sương nhận ánh mắt ra hiệu, lẳng lặng ra sau coi chừng.

Liên Giác không nói lời nào, từng bước đi vào, trong tay có đôi hoa tai óng ánh lấp lánh dưới ánh trăng.

Khương Nhiêu lui về phía sau, lại bị hắn giữ chặt đầu vai.

“Xin Vũ An Hầu hãy…” Hai chữ tự trọng còn chưa ra khỏi miệng, Liên Giác đã tới gần thêm một bước.

Hai người cách quá gần, hắn ghé vào bên tai, “Đừng nhúc nhích, đây là tinh thạch hổ phách thần mang từ phương bắc về, hoá thạch ngàn năm mới mài ra được mấy viên, thần thấy đẹp mắt nên mang về cho Quý phi nương nương.”

Giọng nói rõ ràng, hơi thở sạch sẽ phất qua cổ, Khương Nhiêu dường như cứng đờ, không thể di chuyển.

Trước khi mở miệng, Liên Giác đã không cho nàng khước từ mà đeo lên cho nàng.

Khương Nhiêu cầm hoa tai kia, “Vật ấy quá mức quý trọng, bổn cung không thể nhận.”

Liên Giác nghiêng mặt sang một bên, cúi đầu, không hề báo trước mà hôn lên môi nàng.

Khương Nhiêu chỉ cảm thấy như bị sét đánh, cứng ngắc tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Nụ hôn này vô cùng nặng nề, Liên Giác căn bản không cho nàng cơ hội phản ứng, cũng đã rời khỏi.

Khương Nhiêu cũng không biết, khí lực của hắn lại lớn như thế…

Hai người đối mặt mà đứng, hơi thở đều hỗn loạn.

Liên Giác trịnh trọng, “Thần chỉ nghĩ cuộc đời này không còn gì nuối tiếc nữa.”

Khương Nhiêu đưa tay cởi hoa tai hổ phách ra, hắn lại đưa tay ngăn cản, “Hảo vật xứng giai nhân, hợp nhau lại càng hay.”

Chẳng qua là gặp gỡ cực kỳ ngắn ngủi, lại coi như vô cùng dài lâu.

Bóng dáng Liên Giác xoay người lại tựa như hòa cùng một thể với ánh trăng.



Khương Nhiêu vừa ra khỏi rừng hoa lại đột nhiên dừng lại. Bởi vì lúc này, người trước mặt đứng khoanh tay đang bình tĩnh nhìn nàng.

“Bệ hạ không ở cung của Thục phi?” Khương Nhiêu cúi người, liền bị hắn giữ cánh tay nâng dậy.

Ánh mắt dời xuống, dừng trên hoa tai hổ phách kia.

Vệ Cẩn chỉ cảm thấy huyết khí dâng trào, đá hổ phách đặc thù của Tiên Bi kia vô cùng quý báu, khi còn ở trong quân, chỉ thấy Liên Giác thường xuyên tự mình mài, nay, mấy viên đá kia lại ở trên người Khương Nhiêu.

Ý tứ trong đó hoàn toàn dễ thấy!

Hắn chợt khom lưng ôm lấy nàng, cánh tay bên hông dùng sức siết chặt, làm Khương Nhiêu liên tục hô đau.

Nhưng dưới chân Vệ Cẩn cũng không ngừng lại, sải bước đi về Sơ Đường Cung.

Nhóm cung nhân còn chưa phản ứng kịp, chỉ thấy Hoàng thượng ôm nương nương nhà mình bước nhanh tới, tung chân đá văng cửa điện, lệ khí nặng nề kia trước đây chưa từng thấy.

Khương Nhiêu bị hắn lắc lư đến choáng váng, vừa trở lại đã bị đẩy xuống giường.

Thân mình nặng trĩu, hắn nhanh chóng phủ lên.

“Không được giữ đồ của bất kỳ nam nhân nào.” Hắn cúi đầu, tháo hoa tai vứt sang một bên.

Khương Nhiêu bị hắn ép tới lục phủ ngũ tạng như muốn nôn ra, chịu không nổi liền đẩy hắn. Kết quả lại đổi lấy trận cuồng phong mưa rào càng thêm mãnh liệt.

Cảm xúc chất chứa bấy lâu đều bùng nổ vào lúc này.

Trong sự đòi hỏi triền miên ùn ùn kéo tới, Vệ Cẩn vẫn ép nàng gọi tên mình, một lần lại một lần.

Nến đỏ cháy hết mấy lần, trong màn uyên ương vẫn cuồng nhiệt. Sự tương tư bấy lâu đều được phát tiết mạnh mẽ.

Một đêm không hề chợp mắt, lả lướt vô tận.

Nhưng sự kỳ diệu nhỏ bé như thế, sáng sớm sau khi tỉnh lại, hai người vẫn im lặng đối diện với nhau. Chỉ có dấu vết điên cuồng kia mới nói lên hết thảy những gì đã xảy ra.

Vệ Cẩn đã sớm đứng dậy thay quần áo vào triều, Khương Nhiêu liền nằm bất động một mình.

Lúc giữa trưa, hắn không trở về dùng bữa, vốn cũng nằm trong dự đoán.

Nhưng lúc nghỉ ngơi vào buổi chiều, Khương Nhiêu lại bị động tĩnh trong điện đánh thức.

Cửa điện chợt mở ra, lại thấy một bóng trắng xông tới quỳ trên mặt đất, cô gái kia hai mắt đẫm lệ mờ mịt, tiến lên nắm lấy ống tay áo Khương Nhiêu, “Cầu Quý phi nương nương thành toàn, bệ hạ là thật tâm đối đãi nô tì! Người không thể độc chiếm hậu cung…”

Khương Nhiêu vẫn còn đang hoàn hồn lại, thấy rõ tướng mạo của nàng ta.

Cô gái kia cũng sửng sốt, sắc mặt trắng bệch.

Bộ dạng của nàng ta và Khương Nhiêu có ba phần tương tự, quan trọng nhất là, đuôi mắt cũng có một vết ruồi chu sa xinh đẹp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.