Sự xuất hiện của Hạ Linh Doanh khiến cho Tiêu tổng vốn đang đắc ý huênh hoang lên tận mây xanh bỗng chốc rớt xuống đất run lẩy bẩy hoang mang lo lắng, thậm chí thỉnh thoảng cô còn len lén liếc qua cô Tiếu và Phong tổng, ý đồ truyền ám hiệu. Làm gì còn cái vẻ tùy hứng bá đạo ngày nào, vẻ mặt bất lực của cô khiến Tiểu Thảo mủi lòng, nàng len lén thì thầm bên tai Phong tổng, "Phong, em thấy Tiêu tổng thật đáng thương, tụi mình có nên giúp chị ấy một phen không, đừng ném đá xuống giếng nữa?"
Phong tổng vẫn giữ nụ cười trên mặt, kéo Tiểu Thảo lại nhỏ giọng nói: "Em đúng là đứa trẻ ngốc, chúng ta còn cảm thấy đáng thương, chẳng lẽ vợ người ta không cảm nhận được?"
"A, ý chị là..." Tiểu Thảo kinh ngạc nhìn Phong tổng, Phong tổng nhíu mày, phả hơi vào tai nàng, "Tiêu tổng là một con cáo già, em cho là chị ấy cam tâm bị chúng ta giết à, tôi nói em biết, chị ấy rõ ràng lợi dụng sườn núi bắt lừa, gióng trống khua chiêng gọi chúng ta đến, khẳng định đã tính xong hết rồi."
Tiểu Thảo bị hơi thở thơm nóng khiến cho xấu hổ, nàng nhịn không được trợn mắt liếc Tiêu Mạc Ngôn, phụ nữ xấu xa này, tại sao dáng vẻ xinh đẹp mà tâm nhãn lại nhiều như vậy!
"Lần này Phong tổng với cô Tiếu mang theo người nhà đến Thánh Hoàng, e là không phải để trò chuyện chứ." Hạ Linh Doanh cười hỏi, sắc mặt không giống thường ngày, giống như là bạn cũ gặp nhau trò chuyện. Phong tổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-ngam-tiem-quy-tac/3608692/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.