"Được rồi, đừng lộn xộn nữa." Hạ Linh Doanh đè Tiêu Mạc Ngôn lại, dán chặt thân thể mềm mại vào người cô, tuy Tiêu Mạc Ngôn vẫn còn tức tối không yên, nhưng rốt cuộc vẫn coi như là nằm yên trên giường nói thầm, "Hừ, còn chê mình già nữa, hèn gì, mấy ngày nay gọi cuộc điện thoại hay nhắn một cái tin cho mình cũng quý giá vậy đó."
"Em đâu có?" Hạ Linh Doanh thật sự oan uổng, "Sáng chiều tối đều gọi mà còn ít sao?"
"Không ít hả?" Tiêu Mạc Ngôn bĩu môi, "Tình yêu của hai chúng ta cuồng nhiệt như vầy thì em phải cảm thấy hận không thể từng giây từng phút nhìn thấy tôi chứ? Giờ vợ chồng già nên chỉ có sáng chiều tối, bộ tôi là chó sao mà em phải quy định thời gian cho ăn?"
Hạ Linh Doanh bị sự tức giận của Tiêu Mạc Ngôn chọc cười, tay nàng trượt xuống, chậm rãi chuyển đến chỗ mềm mại bên hông Tiêu Mạc Ngôn, nhéo một cái, "Chị còn dám nói về lúc trẻ? Lúc còn trẻ em có đem lời chia tay để trên miệng mỗi ngày sao? Có thường ra ngoài hái hoa ngắt cỏ sao? Có lấy việc ức hiếp người khác làm niềm vui sao?"
Liên tiếp mấy câu hỏi làm Tiêu Mạc Ngôn á khẩu không trả lời được, cô suy nghĩ cẩn thận, hoàn toàn chính xác rồi, lúc còn trẻ cô thật sự là lâu quá không ăn đòn mà.
"Chỉ vì Đằng Diêm mà chị giận như vậy? Nếu đổi ngược lại là em, còn không phải tức ói máu mỗi ngày à."
Nói đến những chuyện ức hiếp người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-ngam-tiem-quy-tac/3608678/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.