Mặt Đằng Diêm như khối thuốc nổ, bỗng chốc bị A Đan châm ngòi nổ, đỏ chói mắt. Nàng trợn mắt hung tợn liếc A Đan, A Đan ngượng ngùng cúi đầu.
"Chậc chậc chậc, A Đan, không phải tôi nói cô nha, ánh mắt cô vậy là sao, hơi rụt rè đó."
Tiêu Mạc Ngôn mặt mày hớn hở tươi cười, lời nói thấm thía như phụ huynh hiểu rõ con cái. Bàn tính trong lòng cô đã đánh xong từ lâu rồi, tuy quân cờ này xuất hiện ngoài dự định, nhưng coi như đúng lúc. Trên thực tế, thật ra nếu không phải Đằng Diêm cứ luôn dán gần đến vợ cô như vậy, Tiêu Mạc Ngôn cũng không phiền lòng về Đằng Diêm đến thế.
Tiêu Mạc Ngôn vẫn tự nhận mình là một người 'hải nạp bách xuyên' (Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại: có thể hiểu là, biển có thể thu nạp trăm sông, dung chứa được nên mới trở nên rộng lớn) có thể bao dung thưởng thức tất cả những người đẹp, cô không giống phần lớn phụ nữ khác, cô không ghen ghét phụ nữ đẹp, chỉ có tán thưởng và hâm mộ. Qua ánh mắt đánh giá của cô, Đằng Diêm tuyệt đối có thể trở thành người đứng nhất trong hàng ngũ gái đẹp, nhất là đôi mắt long lanh mang dòng máu lai kia, ánh mắt đó mỗi lần nhìn người khác dường như mang theo ánh sáng lấp lánh, nhưng tính tình nàng lại mạnh mẽ, là kiểu điển hình của người quật cường không khuất phục. Một người đẹp như vậy, nếu A Đan thu phục được, hiển nhiên lợi nhiều hơn hại. Một là có thể dời tảng đá đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-ngam-tiem-quy-tac/3608676/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.