Không có Hạ Linh Doanh bên người, Tiêu Mạc Ngôn cảm giác mình mỗi ngày đều như mất hồn, cuộc sống dường như mất đi trọng tâm.
Công việc vẫn như cũ, cuộc sống vẫn không đổi, nhà vẫn vậy, nhưng Tiêu Mạc Ngôn lại cảm thấy trong lòng trống không hốt hoảng, có cảm giác như thiếu chút gì đó. Ban ngày còn đỡ, nhất là mỗi khuya về nhà, một mình nằm trên giường, một trời tưởng niệm nhung nhớ không còn ẩn núp mà ào ào đến, đánh cho Tiêu Mạc Ngôn không biết phải làm sao, chỉ đơn giản vài tin nhắn và cuộc gọi đối với nỗi khổ tương tư căn bản như muối bỏ biển, có đôi khi, thậm chí sau khi cúp máy thì lại càng có cảm giác hư không.
Người có lúc chính là loại động vật mâu thuẫn như vậy đó, lúc bị người quản thúc sẽ cảm thấy phiền, còn khi không còn ai quản lý nữa, ngược lại sẽ thấy toàn thân không được tự nhiên.
Sáng sớm, Tiêu Mạc Ngôn cả người không thoải mái hiếm khi hào phóng mời Niên Mộ Ngôn vào văn phòng uống trà.
Niên Mộ Ngôn ngồi trên ghế sa lon thổi lá trà, buồn cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Khoảng thời gian gần đây Thánh Hoàng không tính là bận rộn, thậm chí có thể dùng từ thanh nhàn để hình dung, làm sao mà càng thanh nhàn thì màu da Tiêu tổng trái lại càng thêm không tốt đây? Nếu không phải có trang điểm, Niên Mộ Ngôn khẳng định sắc mặt Tiêu Mạc Ngôn tái nhợt. Nàng nhịn không được trêu chọc, "Không phải là mới rời đi nửa tháng thôi sao, Tiêu tổng, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-ngam-tiem-quy-tac/3608672/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.