Chương trước
Chương sau
Trốn được mùng một không trốn được ngày rằm, dưới lệnh cưỡng chế của Tiêu Mạc Ngôn, bà Từ ủy khuất ngồi trên ghế sô pha chờ mục tiêu thân cận hôm nay.

Nghe nói đối tượng hẹn hò hôm nay là một nhân sĩ xuất ngoại đã lâu, họ Niên, tên Niên Nhược, thân thế bối cảnh đều là phù vân, không cần nói. Tiêu Mạc Ngôn giới thiệu ông ấy cho bà Từ chủ yếu là nhìn trúng sự si tình của ông ấy, nghe nói lúc còn trẻ ông ấy đã từng yêu một thiếu nữ như hoa, sau này gia đình bối cảnh gia đình và các loại nguyên nhân cẩu huyết, hai người buộc phải xa nhau. Một lần chia lìa chính là bốn mươi năm, tuy nói về sau Niên Nhược sự nghiệp thành công, bên cạnh chưa bao giờ thiếu nữ nhân, nhưng ông ấy vẫn độc thân, chưa từng kết hôn.

Lật tài liệu trong tay, Tiêu Mạc Ngôn xoay người ôm lấy Hạ Linh Doanh đã buồn ngủ, vui vẻ nói.

"Lão nhân này quá ưu tú, lại rất si tình."

Hạ Linh Doanh buồn ngủ nhưng còn không quên liếc cô một cái, mơ mơ màng màng nói.

"Có cần em thay chị điếm những oanh oanh yến yến trước kia hay không."

Tiêu Mạc Ngôn nuốt một ngụm nước bọt, buồn bực nhìn Hạ Linh Doanh, buông nàng ra, để nàng đi ngủ, còn bản thân co lại thành một đoàn, oán hận trong giấc ngủ.

Tỉnh dậy, bên giường không có người, ngoài cửa lại truyền đến từng đợt tiếng cười, Tiêu Mạc Ngôn xoa mắt, lê dép đi ra ngoài, chỉ thấy Hạ Linh Doanh, bà Từ, một lão nhân ba người đang trò chuyện rất vui vẻ.

Thấy cô bước ra, Hạ Linh Doanh liền tiến đến ôm lấy cô, vui vẻ nói.

"Tiêu, chị thật lợi hại, có có biết hay không, Niên tiên sinh chính là mối tình đầu soái ca bà Từ nhớ mãi không quên! Làm sao chị tìm được ông ấy về giới thiệu cho Bà Từ, là muốn cho mọi người kinh hỉ sao?"

Soái ca? Cả người Tiêu Mạc Ngôn run lên, nhìn một Niên Nhược mặt đầy nếp nhăn, ho khan một tiếng, cầm lấy nước lọc trên bàn uống một ngụm, ngẩng đầu nhìn bà Từ, vừa nhìn, nước trong miệng liền muốn phun ra.

Này này, bà Từ người ta rất xấu hổ, hai chân khép lại, nét mặt già nua đỏ bừng nhìn lão nhân, tóc bạc cập lỗ tai bị vén ra phía sau, nếu như cắm thêm một đóa hoa trên đầu tuyệt đối là một sơn ca muội muội của thập niên sáu mươi.

Tiêu Mạc Ngôn lau miệng, bất động thanh sắc ngồi trên ghế sô pha, quan sát hai người.

"Lam Lam, mấy năm nay bà đã đi đâu?"

"Phốc —"

Lần này không chỉ Tiêu Mạc Ngôn, ngay cả Hạ Linh Doanh đều có chút không chịu nổi, cười ra tiếng. Bà Từ tên đầy đủ là Từ Lam, đây là chuyện các nàng đều biết nhưng bất thình lình bị Niên Nhược gọi như vậy, thì liền có cảm giác buồn nôn đến tận xương tủy.

Bà Từ vén tóc, mím môi nhỏ giọng nói.

"Không phải vẫn luôn làm việc thiện ở Tiêu gia sao, giáo dục thiếu nữ bất lương."

"...."

Tiêu Mạc Ngôn đen mặt, không biểu tình nhìn bà Từ;

Niên Nhược nhịn cười, liếc mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, gật đầu.

"Lam Lam, không ngờ nhiều năm không gặp, bà vẫn hài hước như năm đó."

Bà Từ lắc đầu thở dài.

"Không được, mấy năm nay vì chiếu cố tiểu thư, tôi đã từ một hoa hậu giảng đường người gặp người thích biến thành một bà già cô độc, không ai yêu, không ai yêu —"

"Sao có thể?"

Niên Nhược nhìn Bà Từ, hai mắt sáng rực, Hạ Linh Doanh che miệng, lôi kéo Tiêu Mạc Ngôn đang đen mặt, nhỏ giọng nói.

"Ai, Tiêu, chị nói nếu như hiện tại bật thêm nhạc Thượng Hải thập niên sáu mươi, có phải hai người cũng sẽ ôm nhau hay không."

"Hừ ~"

Tiêu Mạc Ngôn hừ nhẹ một tiếng, không nói lời nào, nhìn bà Từ, đứng dậy trở về phòng. Hạ Linh Doanh có chút sững sờ nhìn Tiêu Mạc Ngôn, một lát sau thì cười ra tiếng.

Một già một trẻ rãnh rỗi thích lăn qua lăn lại, rõ ràng hai bên rất quan tâm lẫn nhau, lần này được rồi, đến phiên Tiêu Mạc Ngôn ghen tị!

* * * * * * * * *

Bận rộn một buổi chiều, tan việc, Tiêu Mạc Ngôn lái xe đón Hạ Linh Doanh về biệt thự, cười nói với nàng.

"Hôm nay tôi gởi nhắn tin cho bà Từ, bảo bà ấy làm cá dấm đường em thích ăn nhất, lát nữa trở về thì có thể ăn rồi."

Hạ Linh Doanh mệt mỏi gật đầu, mỉm cười với Tiêu Mạc Ngôn.

Dừng xe xong, Tiêu Mạc Ngôn nắm tay Hạ Linh Doanh, không kịp chờ đợi mà đẩy cửa phòng ra.

"Bà Từ, bà Từ, ta đã trở về!"

Đáp lại cô là lặng ngắt như tờ.

Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày buông tay Hạ Linh Doanh, xoay người đi lên lầu.

"Bà Từ? Bà Từ?|

"Gọi lớn tiếng như vậy làm gì? Tôi không bị điếc!"

Giọng nói tức giận của bà Từ truyền đến, Hạ Linh Doanh và Tiêu Mạc Ngôn đồng thời ngẩng đầu nhìn lên lầu, phút chốc toàn thân tê dại.

Mái tóc pha sương của bà Từ đã không còn, thay vào đó mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp, trên mặt tựa hồ còn đánh phấn, thoạt nhìn trắng mịn hơn ngày thường rất nhiều, quan trọng nhất là bà Từ có sở thích tương tự Tiêu Mạc Ngôn, ưu ái màu đen lúc này lại mặc một bộ váy hồng nhạt vô cùng xinh đẹp, Tiêu Mạc Ngôn há to mồm nhìn bà Từ, một lát sau quay đầu nhìn Hạ Linh Doanh, thì thào nói nhỏ.

"Hạ Hạ, đây không phải là thật..."

Hạ Linh Doanh đang sững sờ, ngơ ngác nhìn bà Từ. Bà Từ lắc người từ trên lầu đi xuống, còn chưa đến cạnh hai người thì mùi nước hoa đã xông vào mũi, bà cảnh xuân đầy mặt nhìn Tiêu Mạc Ngôn và Hạ Linh Doanh, cười nói.

"Ngại quá, lão Niên hẹn tôi đi khiêu vũ, cơm tối hôm nay hai ngươi ăn tạm đi, đừng luôn ăn những món nhiều dầu mỡ, cái gì cá dấm đường, không bằng ăn rau trộn, tôi đi đây, muaw...."

"..."

Hạ Linh Doanh bị cái hôn gió của bà Từ cả kinh không tự chủ lui về phía sau, Tiêu Mạc Ngôn thì hay rồi, từ đầu đến cuối há miệng sững sốt nhìn Bà Từ, nói không nên lời mãi đến khi bà Từ đã đi rất xa, mãi đến khi Hạ Linh Doanh lay bả vai cô, cô mới phản ứng kịp. Cô xanh mặt nhìn bà Từ rời khỏi, xiết nắm tay, không nói câu nào, tiến lên, mở cửa hô to.

"Đi, đi rồi thì bà cũng đừng đã trở về nữa!"

Cách đó không xa, một giọng nói đồng dạng to rõ hung hăng truyền lại.

"Cảm ơn, tôi vốn không muốn trở về!"

Hạ Linh Doanh dở khóc dở cười nhìn một già một trẻ giận dỗi, thở dài tiến lên kéo Tiêu Mạc Ngôn đang tức giận đến thở hổn hển, lắc đầu.

"Tiêu, cần gì phải thế? Không phải vẫn hy vọng bà Từ có thể tìm được một người bạn già, có một đoạn tình yêu xế bóng, không phải sao?"

Tiêu Mạc Ngôn hít sâu một hơi tức giận nhìn Hạ Linh Doanh.

"Đúng là chị hy vọng bà Từ hạnh phúc, hạnh phúc của bà Từ cũng không thể thành lập trên nỗi thống khổ của tôi, hiện tại mới nói chuyện vài ngày thì ngay cả cơm tối đều không làm, ngay cả nhà cũng không trở về, bà ấy còn muốn làm gì?!"

Hạ Linh Doanh lắc đầu không để ý người đang ăn giấm nữa, trở về phòng, tự mình làm việc của mình.

Không ai an ủi, Tiêu Mạc Ngôn tức giận đặt mông ngồi trên ghế sô pha, lo lắng cầm lấy điều khiển từ xa, mở ti vi, tùy tiện đổi kênh.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tom & Jerry ngày thường Tiêu Mạc Ngôn hay xem cũng chiếu xong, nhưng ngay cả cái bóng của bà Từ cũng không thấy, lần này Tiêu Mạc Ngôn có chút sốt ruột, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, khẽ cắn môi, cầm điện thoại di động lên gõ một đoạn văn bản.

Bà Từ, nếu như không trở về trước mười hai giờ, tôi sẽ đoạn tuyệt tất cả quan hệ với bà, Tiêu Mạc Ngôn tôi nói được thì làm được!

Dùng sức chạm nút gửi, hai chân tréo nguẫy, Tiêu Mạc Ngôn tiếp tục hung ác nhấn điều khiển từ xa, canh thời gian chờ Bà Từ về nhà.

Hạ Linh Doanh mặc áo ngủ không biết từ trong khe cửa nhìn cô thở dài bao nhiêu lần, không biết tại sao, nàng nhìn Tiêu Mạc Ngôn vì bà Từ mà giống như oán phụ trong lòng cũng ê ẩm khó chịu, thở dài, Hạ Linh Doanh thẳng thắn đẩy cửa ra, đến phòng khách, ngồi trên ghế sô pha bồi Tiêu Mạc Ngôn cùng nhau chờ.

Lúc kim đồng hồ chỉ mười một giờ, Tiêu Mạc Ngôn một tay vỗ điều khiển từ xa xuống bàn, đứng dậy, tới tới lui lui trong phòng, thỉnh thoảng oán giận nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Hạ Hạ, em chờ xem, chờ bà Từ trở về! Tôi nhất định phải hảo hảo giáo huấn một phen, cho bà ấy một khóa hành vi thục nữ, sao có thể nhanh như vậy mà đã ra ngoài qua đêm cùng lão già thối đó? Lớn tuổi thì không cần xấu hổ nữa sao?"

Hạ Linh Doanh liếc mắt nhìn, rồi tiếp tục xem ti vi của nàng.

"Ai, Hạ Hạ em nói Bà Từ cùng lão đầu kia trò chuyện vui vẻ như vậy, sẽ không dọn ra ngoài ở chứ."

"..."

"Dọn ra ngoài thì dọn ra ngoài, ai hiếm lạ bà ấy! Tôi ước gì bà ấy sớm dọn ra ngoài!"

"..."

"Nhưng, em nói xem, bà ấy sẽ không bị lừa chứ? Không được, tôi phải gọi điện thoại cho thư ký, bảo cô ấy điều tra bối cảnh của xú lão đầu."

Hạ Linh Doanh thở dài, buông điều khiển từ xa, đè tay Tiêu Mạc Ngôn lại, bất đắc dĩ nói.

"Tiêu, cho dù chị có tinh thần, chị cũng không thể dày vò người khác, chị xem hiện tại đã mấy giờ rồi, người ta không cần ngủ sao?"

"Tôi —"

Ngay lúc Tiêu Mạc Ngôn có ý đồ biện giải, tiếng xe từ trong sân truyền đến, một chùm sáng chiếu vào phòng khách, Tiêu Mạc Ngôn nghiêm mặt, mang dép lê, vội vả đi ra ngoài, Hạ Linh Doanh buồn cười nhìn bóng lưng hấp tấp của cô, lắc đầu.

"Bà Từ, bà đi đâu vậy!"

Mới vừa mở cửa, Tiêu Mạc Ngôn lập tức tra hỏi, bà Từ nắm tay Niên Nhược, bị giật mình.

"Tiểu thư, cô ngủ choáng váng? Không phải đã nói với cô rồi sao, đi hẹn hò, sao còn gửi loại tin nhắn ấu trĩ đó cho tôi, tuyệt giao sao? Cô mấy tuổi rồi?"

"...."

Tiêu Mạc Ngôn tức giận nhìn bà Từ và Niên Nhược, xoay người cuồng nộ đi về phòng khách.

Bà Từ mỉm cười, nắm tay Niên Nhược và nhà, ngồi trên sô pha.

Niên Nhược rất có nhãn lực, nhìn Tiêu Mạc Ngôn xanh mặt ngồi trên ghế sô pha, lại quay đầu nhìn bà Từ vừa ăn nho vừa độc từng chữ trong tin nhắn, đùa quên trời quên đất, mỉm cười.

"Lam Lam, bà và Tiêu tổng tình cảm thật tốt."

Tiêu Mạc Ngôn hừ một tiếng, không nói chuyện, Bà Từ nhả hạt nho, cười nhìn Niên Nhược.

"Đó là đương nhiên, cô ấy là do tôi một đống phân một đống nước tiểu nuôi lớn, có thể không thân sao."

"Nga?"

Niên Nhược chớp mắt nhìn bà Từ, bà Từ liếc mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, lời đã nói thì không thu lại được.

"Ông không biết rồi, lúc tiểu thư mới vừa sinh ra đã không giống với những đứa trẻ khác, vô cùng yếu ớt. Tôi mỗi ngày cho cô ấy uống sữa cũng phải tự mình nếm thử trước, nếu nóng người ta sẽ gào khóc, lạnh thì mở miệng phun đầy mặt tôi."

"Ha ha —"

Hạ Linh Doanh ngồi ở một bên cười ra tiếng, buồn cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn đang hóa đá, ở đầu tưởng tượng thấy tình cảnh cô nôn sữa lúc còn nhỏ.

Thấy có người hưởng ứng, bà Từ càng nói càng hăng say.

"Cái này cũng chưa tính là gì, tiểu thư từ nhỏ hệ tiêu hoá đã đặc biệt tốt, mới vừa uống sữa xong thì đã muốn đi tiểu. Hơn nữa từ nhỏ đã có chứng ưa sạch, đi vệ sinh xong đừng thấy cô ấy không nói gì, nhưng nhất định sẽ mở to hai mắt bám vào tay ông nhìn về phía phòng tắm, ý kia chính là 'người ta tiểu cũng tiểu rồi, ị cũng ị rồi, sao còn không cho tắm?"."

"Ha ha ha ha —"

Hạ Linh Doanh và Niên Nhược bật cười, khuôn mặt Tiêu Mạc Ngôn lúc đỏ lúc trắng thay đổi liên tục, chỉ là ánh mắt nhìn bà Từ không hề sắc bén mà dần trở nên ẩm ướt. Trước đây bà Từ chưa từng đề cập với cô chuyện lúc nhỏ, chưa từng nghĩ từ nhỏ bà Từ đã vì cô làm nhiều việc như vậy, còn tưởng rằng sinh hoạt thường ngày là do bảo mẫu toàn quyền phụ trách.

"Phiền nhất chính là tiểu thư dậy thì sớm hơn bạn cùng trang lứa, từ nhỏ hormone quá dư thừa, bắt đầu từ sơ trung, ngoài cửa đã bắt đầu có một hai đứa quỷ nhàn tản ngồi chờ."

"Quỷ?"

Hạ Linh Doanh sửng sốt một chút, trái lại Niên Nhược hiểu ý bà Từ, giải thích.

"Chính là những đứa nhóc theo đuổi cô ấy."

Bà Từ nhổ vỏ nho, càng nói ngày càng hài lòng.

"Sơ trung chỉ có một hai người, cao trung bắt đầu có một đội quân nhỏ, lúc đó tuy rằng tiểu thư tóc dài nhưng luôn luôn ăn mặc đơn giản. Ở trường học còn là một nhân vật phong vân, người theo đuổi cô ấy đếm cũng đếm không hết, nhưng lúc đó cô ấy đã rất tự giác mỗi ngày ăn cơm tôi nấu rồi lãnh ngạo đi ra ngoài, mắt cũng không nhìn thẳng tiểu cô nương người ta một cái."

Nói xong, bà Từ quét mắt nhìn Hạ Linh Doanh, lần này đến phiên Hạ Linh Doanh hừ lạnh, nàng liếc xéo Tiêu Mạc Ngôn, không nói lời nào.

Tiêu Mạc Ngôn buồn bực lắc đầu nhìn bà Từ, lão thái thái, ngài đừng nói nữa, được không!

Bà Từ nói quá hưng phấn, nhất thời quên mất phải giao lưu ánh mắt với Tiêu Mạc Ngôn, nên vung tay lên, nói tiếp.

"Khiến tôi ấn tượng sâu nhất chính là mối tình đầu oanh oanh liệt liệt giữa cô ấy và Phương Nhược Hi, lễ tình nhân hôm đó, tiểu thư dự định tặng chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng, kết quả hình như hai người nảy sinh mâu thuẫn gì đó khi dự tính về tương lai, tranh cãi không ngừng, tiểu thư tính bướng bỉnh nổi lên, bỏ lại Phương Nhược Hi trong quán cà phê một mình phủi mông về nhà. Sau đó, Nhược Hi đến tìm cô ấy, cô ấy cũng không để ý, lúc đó ngoài cửa sổ đang có mưa to, cả người Phương Nhược Hi đều ướt đẫm, ngồi ở cửa không chịu đi, tiểu thư ở trong phòng giống như kiến bò chảo nóng, dao động giữa sĩ diện và tình yêu. Sau đó vẫn thương hương tiếc ngọc, mở cửa xông ra ngoài, ôm lấy Phương Nhược Hi mà khóc rống, lúc đó tôi ở trong phòng cảm thán, chậc chậc. Tiểu thư thật trâu bò, cao thủ tình trường, cố ý không mang dù, biết mang dù sẽ không có hiệu quả lãng mạn, ông xem cứ khóc như vậy, hai người đều bị cảm, hạnh phúc cỡ nào, lãng mạn cỡ nào!"

Khuôn mặt Hạ Linh Doanh đã đến điểm đóng băng, Niên Nhược cũng sớm không cười nổi, thấp thỏm nhìn Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn càng là trong lòng run sợ, vươn tay nắm lấy tay Hạ Linh Doanh, lại bị nàng nặng nề hất ra.

"Ách..."

Bà Từ lúc này mới nhìn rõ thời cuộc, thấy khuôn mặt Hạ Linh Doanh lạnh đến đáng sợ, lại nhỏ giọng bồi thêm một câu.

"Sau đó còn là tôi nấu canh gừng cho hai người họ."

"Tiêu Mạc Ngôn."

Hạ Linh Doanh vẫn im lặng không lên tiếng lạnh lùng gọi Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn giật bắn người, khẩn trương nhìn nàng.

"Chúng ta nên nghỉ ngơi đi!"

"..."

"Khụ khụ —"

Vỏ nho vướn trong cổ, bà Từ không ngừng ho khan, Niên Nhược bận rộn vỗ lưng, bà Từ che miệng nhìn bộ dạng thê thảm của Tiêu Mạc Ngôn, nhỏ giọng nói.

"Tiểu thư, đi đi, mặc dù nói tự mình động thủ cơm no áo ấm, nhưng thỉnh thoảng lười biếng một chút cũng không sai."

"Bà Từ!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.