Tiêu Mạc Ngôn hơi híp mắt, không chút keo kiệt khen, ánh mắt nóng bỏng lưu lại trên ngực Hạ Linh Doanh. Lần này, ngay cả lỗ tai Hạ Linh Doanh cũng đỏ lên, nàng quay đầu đi chỗ khác, cắn môi dưới không dám nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của nàng, đáy mắt hiện lên ý vui vẻ nồng đậm. Hạ Linh Doanh theo bảo năng đưa hai tay để trên thân thể nóng bỏng của cô, nhưng bất thình lình bị cô tách ra, mười ngón đan vào nhau, siết thật chặt kéo lên trên đầu nàng. Tiêu Mạc Ngôn nghiêng đầu lần nữa hôn lên môi nàng, không ngừng quấy phá, giày xéo, đôi môi mềm mại, chiếc lưỡi hơi cứng nhắc, hơi ấm tràn ra khắp khoang miệng. Tiêu Mạc Ngôn tham lam hấp thu chất lỏng trong miệng nàng, lần nữa cướp lấy hơi thở mong manh của Hạ Linh Doanh, chậm rãi hôn chậm xuống, cô hôn rất tinh tế cổ của nàng, hai tay tham lam di chuyển trên làn da mịn màng.
Tiêu Mạc Ngôn hôn càng lúc càng dồn dập, mang theo khí thế chiếm đoạt, cơ thể dường như bị cô cắn nuốt, giữa răng môi lưu lại nhiệt huyết dây dưa vướng víu, phảng phất mang theo ngọn lửa hừng hực, gần như thiêu cháy hết lý trí và ân oán của Hạ Linh Doanh, chôn vùi nàng giữa tình cảm mãnh liệt của Tiêu Mạc Ngôn...
"Em là của tôi! Là người của Tiêu Mạc Ngôn tôi!"
Tiêu Mạc Ngôn bá đạo tuyên bố quyền sở hữu, ngay sau đó, không đợi Hạ Linh Doanh phản ứng, bàn tay như có lửa của Tiêu Mạc Ngôn lại dấy lên một đốm lửa trên người Hạ Linh Doanh, câu dẫn dục vọng sâu trong nội tâm nàng. Chưa bao giờ trải qua tình trạng này, nàng làm sao chịu đựng được, thân thể mềm mại run rẩy, gần như vô lực dán người lên kẻ châm ngòi lửa trong người nàng, tiếng rên cũng khó có thể kìm chế tràn ra, gia tăng thêm phần mập mờ của không khí xung quanh.
Hạ Linh Doanh đối với những nụ hôn của Tiêu Mạc Ngôn đều thuận theo, mồ hôi theo tóc dài chảy xuống, hơi ngước đầu, chật vật hít thở, trong mắt tràn đầy sự mông lung. Tiêu Mạc Ngôn nhìn nàng, khoé môi kéo lên một nụ cười thoả mãn, tiếp tục việc cô nên làm, nhưng khi tay cô theo chân nàng hướng về nơi cấm kỵ kia thì Hạ Linh Doanh chợt hoàn hồn trở lại, cánh tay bủn rủn dùng sức đẩy Tiêu Mạc Ngôn.
"Đừng, đừng nên bây giờ..."
Tiêu Mạc Ngôn nghe vậy, ngẩng đầu lên, động tác trên tay vẫn không ngừng, còn không quên nghiêm phạt bằng cách cắn ngực nàng một cái, tà ác cười:
"Đến bây giờ em còn nghĩ một đằng nói một nẻo? Không muốn? Ừm? Thân thể của em không nói như vậy..."
Trực tiếp mà mãnh liệt vui vẻ ở trên môi nàng bùng nổ, thân thể Hạ Linh Doanh rung động như lá cây trong gió, cố hết sức ôm lấy cô đang vùi đầu vào ngực nàng, khẽ than nhẹ, thân thể ngửa ra sau, tóc dài xoã tung, nhưng thân thể run rẩy vẫn liều mạng lui về phía sau tránh né.
Động tác né tránh cùng đôi tay dùng lực đẩy cô khiến Tiêu Mạc Ngôn cứng đờ, nhận ra thật sự Hạ Linh Doanh không muốn, nhớ lại lời hai người vừa nói lúc nãy, cô dừng động tác, cố đè nén dục vọng trong lòng, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Hạ Linh Doanh:
"Thế nào? Sợ tôi làm em đau?"
Hạ Linh Doanh rúc thân thể né cái ôm của Tiêu Mạc Ngôn, đỏ mặt hốt hoảng khoác áo lên người, che phần thân thể lộ ra, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn:
"Tiêu... em không thể cho chị lúc này..."
"Vì sao?"
Tiêu Mạc Ngôn hỏi rất nhanh, trên mặt màu đỏ dần mất đi, bất mãn nhìn Hạ Linh Doanh.
Nhìn đôi mắt mất mác của Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh trong lòng đau xót, không ngờ lại lần nữa làm tổn thương cô, cũng không muốn hai người có thêm hiểu lầm, nàng khẽ cắn môi, nghiêng người chủ động ôm cổ Tiêu Mạc Ngôn, tựa đầu trong lòng cô, nói nhỏ:
"Tiêu, cho em chút thời gian có được không? Để em suy nghĩ rõ ràng, đem toàn bộ bản thân em giao cho chị có được không...?"
Người cô yêu sâu đậm chủ động ôm ấp yêu thương, mùi hương thoang thoảng phả vào mặt, làn da trắng mịn mềm mại, Tiêu Mạc Ngôn đã sớm mê muội đầu óc, choáng váng gật đầu một cái, ôm chặt hai tay, dùng sức ôm lấy nàng, nhẹ nhàng nói:
"Hạ Hạ, em muốn gì cũng được, nhưng nghìn vạn lần đừng làm tôi thất vọng."
Hạ Linh Doanh gật đầu, không nói thêm nữa, im lặng tựa vào lòng Tiêu Mạc Ngôn, lẳng lặng nghe trái tim mạnh mẽ của cô đang đập. Rất lâu chưa từng có sự ấm áp thế này, bập bềnh lan đến toàn thân.
Chẳng lẽ đây chính là hạnh phúc? Bất luận thế nào, nàng cũng khát khao yêu như thế này, hạnh phúc tựa vào lòng người yêu như thế này, Hạ Linh Doanh nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến. Tình yêu của Tiêu Mạc Ngôn đối với nàng không cần nghi ngờ gì nữa, nhưng tình cảm nàng dành cho Tiêu Mạc Ngôn dường như quá phức tạp... Nếu như hai người... Đây đối với Tiêu Mạc Ngôn là không công bằng, đối với chính nàng cũng chỉ là chịu trách nhiệm, nàng sẽ nhanh điều chỉnh bản thân mình, toàn tâm toàn ý chấp nhận tình yêu này, mặc kệ gặp phải khó khăn gì... Tiêu Mạc Ngôn, nàng đã yêu thật rồi!
Hai người ôm nhau rất lâu, mãi đến khi quần áo ẩm ướt bắt đầu bị hơi lạnh của máy điều hoà tác động, thân thể mềm mại trong lòng khẽ run nhẹ, Tiêu Mạc Ngôn lúc này mới tiếc nuối buông Hạ Linh Doanh ra, cô lúc này đã khôi phục hoàn toàn dáng vẻ, đưa tay vuốt mấy sợi tóc trên trán, cười híp mắt ngượng ngùng nhìn Hạ Linh Doanh đang cúi đầu cài nút áo, đưa tay đè lên tay nàng:
"Không cần cài lại..."
Hạ Linh Doanh nghe xong rất nhanh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, người này tại sao có thể như thế? Mới vừa nói xong sẽ không... Nhanh như vậy đã không giữ lời?
Tiêu Mạc Ngôn nhìn vẻ mặt Hạ Linh Doanh, biết nàng đang nghĩ gì, bất đắc dĩ nhún nhún vai, lui ra sau hai bước, tỏ rõ sự trong sạch của mình. Tiêu Mạc Ngôn lặp tức ngồi lên ghế massage bên cạnh, hai chân bắt chéo vôi tội nhìn Hạ Linh Doanh:
"Em đừng có đoán mò, tôi cũng không có nói gì, chẳng qua là..."
Nói đến đây, trong mắt Tiêu Mạc Ngôn hiện lên nụ cười:
"Em đã quên ban đầu tôi đem em đến đây để làm gì à?"
Hạ Linh Doanh ngẩn ra, lặp tức ngay sau đó đỏ mặt, giận dữ nhìn Tiêu Mạc Ngôn liếc mắt một cái:
"Chị đi ra ngoài..."
Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu, an nhàn đan mười ngón tay vào nhau, vòng qua sau ót, nằm nghiêng trên ghế massage. Còn không quên kéo quần lên một đoạn, lộ ra đôi chân trắng như bạch ngọc. Hạ Linh Doanh hừ nhẹ một tiếng, không để ý đến cô, vẫn dùng ánh mắt bảo Tiêu Mạc Ngôn ra ngoài như trước. Câu dẫn vô hiệu, Tiêu Mạc Ngôn thẳng thắn nằm trên ghế massage chơi xấu:
"Dù sao sớm muộn gì cũng phải xem, coi như không quan tâm đến lần này đi, mau cởi quần áo ra đi, ướt hết rồi em không khó chịu à?"
Hạ Linh Doanh vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn cười thành một đoá hoa, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đôi mắt sáng lưu chuyển, suy nghĩ chốc lát. Hạ Linh Doanh khoé miệng phát ra một nụ cười câu dẫn, bất động thanh sắc tiến lên, ngồi bên cạnh Tiêu Mạc Ngôn mà không nói lời nào, chỉ mỉm cười nhìn cô.
"Ách..."
Tiêu Mạc Ngôn bị Hạ Linh Doanh nhìn đến hoảng sợ, thân thể cứng đờ, từ trên ghế bật dậy, khó hiểu nhìn Hạ Linh Doanh. Hạ Linh Doanh nhích lại gần Tiêu Mạc Ngôn, cười yếu ớt, đưa tay ôm lấy cổ cô, nói nhỏ tựa như làm nũng:
"Đi ra ngoài đi~ chị ở đây, em không thể tắm được~"
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn đờ ra nhìn nàng, trong mắt tràn đầy không tưởng tượng nổi. Một lúc sau, cô từ trên ghế massage nhảy dựng lên, thẳng tắp đi ra ngoài, toàn bộ quá trình chỉ bằng một câu nói.
Dòng nước ấm áp chảy trên thân thể trắng như tuyết, theo những đường cong phập phồng chảy xuống, chảy qua những dấu hôn của Tiêu Mạc Ngôn, vô cùng thoải mái. Giữa làn hơi nước mờ mờ, Hạ Linh Doanh đỏ mặt nhìn thân thể đầy vết hôn trong gương, hai gò má nóng rực, trên mặt là vẻ ngượng ngùng của cô gái nhỏ. Nhớ đến dáng vẻ ngượng ngùng lúc đi của Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh trong mắt đầy ý vui, nàng đã nhìn ra, yêu tinh kia thích mềm không thích cứng, chỉ cần đối với cô mềm một chút, tất cả đều có thể. Sớm biết như thế, hai người cần gì phải giày vò nhau như vậy? Tiêu Mạc Ngôn muốn chẳng qua là một ánh mắt ôn nhu, một câu nói tỏ ra mềm mại yếu kém đối với nàng cũng không khó gì. Dần dần, ý cười trong mắt Hạ Linh Doanh biến mất, ánh mắt có phần mơ màng, nàng lại yêu thương Tiêu Mạc Ngôn hơn, Tiêu Mạc Ngôn vì nàng bỏ ra quá nhiều, biết rằng sẽ gây ra thù hằn những vẫn đứng ra trút giận vì nàng, biết nàng tiếp cận cô là lừa gạt, là lợi dụng nhưng lại cam tâm tình nguyện. Nàng đã làm được gì cho Tiêu Mạc Ngôn? Ngay cả điều cơ bản nhất cũng không thể, đợi đến khi ba nàng về nước, hai người làm sao có thể chung sống? Mẹ nàng sẽ không chấp nhận tình yêu này của hai người...
Hạ Linh Doanh dùng sức lắc đầu, giũ đi giọt nước trên mặt, ép bản thân mình không suy nghĩ nữa, nàng bây giờ duy nhất là không thể phụ thâm tình của Tiêu Mạc Ngôn...
Lau khô giọt nước trên người, Hạ Linh Doanh khoác khăn tắm đi vào phòng ngủ, chiếc giường lớn màu trắng, Tiêu Mạc Ngôn đang nằm sấp ngủ say sưa. Hạ Linh Doanh khoé miệng chợt nâng lên, nhẹ nhàng cười rồi tiến lên đắp chăn cho Tiêu Mạc Ngôn, người nào đó mới đang ngủ say, giờ lại ôm nàng, Tiêu Mạc Ngôn đưa tay kéo nàng lại:
"Sao em tắm lâu quá vậy?"
Tiêu Mạc Ngôn chu môi, mơ hồ hỏi, Hạ Linh Doanh quay đầu, nhìn cô lúc này mắt hơi thâm, có phần đau lòng, nhẹ nhàng dỗ:
"Chị ngủ đi, ngày mai không phải còn có hội nghị quan trọng sao?"
Tiêu Mạc Ngôn gật đầu, nắm tay Hạ Linh Doanh không chịu buông, ôm nàng vào lòng nằm trên giường. Hạ Linh Doanh ngạc nhiên hô lên một tiếng, đưa tay muốn đẩy Tiêu Mạc Ngôn. Một giây sau, lại bị Tiêu Mạc Ngôn ngậm lỗ tai, khẽ mút, phát ra âm thanh nho nhỏ. Hạ Linh Doanh rụt cổ, cảm giác tê dại truyền đến, mắt sáng lên, giận dữ nhìn cô:
"Chị làm gì vậy?"
"Biết mà vẫn còn hỏi? Hôm nay cục cưng ở đây ngủ cùng tôi, bằng không thì, hừ hừ... (nói lầm bầm)"
Hạ Linh Doanh dở khóc dở cười nghe Tiêu Mạc Ngôn uy hiếp, lắc đầu, nàng bất đắc dĩ thở dài cũng không phản kháng lại, mặc cô ôm. Nàng kéo chăn lên đắp cho hai người rồi đưa tay tắt đèn, nhắm mắt lại. Nàng nghe nói, gần đây Thiên Hoàng có người mới, công ty không ngừng tuyên truyền, diễn viên Hiệp Đàm, ký hợp đồng là vấn đề lớn. Hạ Linh Doanh không cần nghĩ cũng biết Tiêu Mạc Ngôn bận thế nào, thời gian nghỉ ngơi lại càng ít, nàng không muốn vì nàng không thoả hiệp mà khiến cô hờn dỗi cả đêm nên nàng cũng chỉ ngoan ngoãn nép vào lòng cô.
Mà Tiêu Mạc Ngôn lại vui vẻ không thôi, ôm trong lòng thân thể mềm mại thơm mát, tay đặt trên lưng Hạ Linh Doanh vỗ nhẹ, nhưng chỉ thế thôi nàng đã ngủ, còn ngủ sớm hơn cả dự tính của Tiêu Mạc Ngôn. Hoá ra núi băng cũng có lúc dịu dàng thế này, hơn nữa chỉ dịu dàng với cô. Cô phát hiện, Hạ Linh Doanh thích mềm không thích cứng, chỉ cần ở 'phương diện kia' mạnh mẽ một chút, nàng cũng không dám nói gì, ừm, sau này nếu vẫn như vậy...
Ở trong lòng Tiêu Mạc Ngôn, dựa vào bờ vai thon gầy của cô, bên tai truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô, Hạ Linh Doanh lẳng lặng nghe, con ngươi màu đen phát sáng, trằn trọc, một đêm không ngủ.
=====================
Sáng sớm hôm sau, trong tiếng cười đầy ẩn ý của bà Từ, hai người nắm tay từ trên lầu cùng đi xuống.
Đang múc cháo, bà Từ nghe thấy tiếng động vội ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tiêu Mạc Ngôn cả người mặt đồ đen, khuôn mặt phơi phới, Hạ Linh Doanh lại mặc váy lụa trắng Hồ Châu, dáng vẻ có phần ngượng ngùng, nỗ lực muốn thoát khỏi tay Tiêu Mạc Ngôn, lại bị cô nắm chặt hơn. Bà Từ suy nghĩ quay sang chỗ khác, giả vờ không nhìn thấy, mà Hạ Linh Doanh kia đã sớm đỏ mặt, giận dữ nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
Tiêu Mạc Ngôn không để ý đến nàng, đi xuống lầu, vẫn ngồi bắt chéo chân đọc báo như trước, coi như làm khổ Hạ Linh Doanh, bà Từ tò mò nhìn, miệng dường như không thể không hỏi:
"Hạ hạ, trở thành?"
Hạ Linh Doanh ngẩn ra, hỏi ngược lại:
"Hả?"
"Việc ấy..."
Bà Từ đưa tay phải ra xoè ngón trỏ và ngón giữa, giang rộng ra rồi dùng ngón tay trái tiến vào rồi cắm xuống, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Hạ Linh Doanh thấy được, từ sợi tóc đến ngón chân, trong nháy mắt nhuộm thành màu đỏ, xấu hổ cúi đầu. Tiêu Mạc Ngôn bên cạnh vẫn liếc trộm hai người, đem café mới vừa uống xong phun ra ngoài, sặc rớt nước mắt, ho khan không ngừng. Bà Từ vội vàng cầm lấy khăn tay bên cạnh đưa tới, tay vỗ nhẹ sau lưng cô. Một lúc lâu, Tiêu Mạc Ngôn mới bớt đau mà ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nhìn bà Từ:
"Bà Từ, làm sao bà lại xấu xa như thế hả?"
Bà Từ nghe xong không vui, gương mặt trắng bệch liếc Tiêu Mạc Ngôn:
"Điều đó cần hai người phải hỏi sao?"
"Ách..."
Nhìn Hạ Linh Doanh bên cạnh đã gục đầu sát cái chén, bà Từ lúc này mới hảo tâm tha cho hai người, liếc Tiêu Mạc Ngôn một cái, nói sang chuyện khác:
"Tiểu thư, hôm qua cô và đạo diễn Lâm như thế, sự nghiệp diễn viên của Hạ Hạ..."
Tiêu Mạc Ngôn ho nhẹ một tiếng, đem tách café đặt trên bàn, chậm rãi nhìn Hạ Linh Doanh một cái:
"Hắn không có can đảm động đến người của tôi, thế nhưng 'Chẳng phân biệt được' năm tập cuối cùng là muốn đi Bạch Thần quay, để phòng ngừa, tôi sẽ để Phương Nhược Lâm theo đoàn quay phim."
"Phương Nhược Lâm? Cô phóng viên nóng nảy hay đến nhà chúng ta dùng cơm?"
Bà Từ nghi hoặc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn mặt chảy mấy vạch đen, giơ chân ra, ở dưới bàn đá bà Từ một cái. Bà Từ kinh hãi tắt tiếng, áy náy nhìn Tiêu Mạc Ngôn rồi lại quay đầu nhìn lại. Quả nhiên, Hạ Linh Doanh mặt đã hết đỏ, lạnh như băng ngồi trên ghế, không nói gì mà uống cháo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]