"Tiểu thư, bây giờ hơn nửa đêm rồi, cô còn quậy phá gì đó?" 
Bà Từ xoa đôi mắt lim dim buồn ngủ, mặc quần áo ngủ từ trong phòng đi ra. Bà vốn đang ngủ ngon giấc, nhưng lại bị tiếng ồn xuyên qua cánh cửa đánh thức, Tiêu Mạc Ngôn nổi trận lôi đình rống giận tra tấn lỗ tai bà thật khó chịu. 
Tiêu Mạc Ngôn căn bản không để ý đến bà Từ, quay về hướng điện thoại điên cuồng hét lên: 
"Phương Nhược Lâm, tôi không phải cho cô đi du lịch!" 
Phương Nhược Lâm bên kia điện thoại bị làm ầm ĩ không hiểu ra sao, kinh ngạc hỏi: 
"Du lịch gì, cô vậy là thế nào?" 
Tiêu Mạc Ngôn nhớ đến giọng nói buồn nôn của Lam Thần trong điện thoại, thân thể tức giận run lên. 
"Tôi dặn cô cái gì, Lam Thần, cô để ý cô ta cho tôi!" 
"Cô ta tốt lắm a, thế nào?" 
Phương Nhược Lâm kinh ngạc hỏi lại, Lam Thần thì thế nào? Cô ta với đạo diễn mới vừa uống một chút chống rét thì đã la hét phải về phòng nghỉ ngơi, không hiểu phiền gì đến Tiêu Mạc Ngôn? Chẳng lẽ cô ta lại không biết sống chết đi tìm Hạ Linh Doanh? 
Quả nhiên là như vậy, giọng Tiêu Mạc Ngôn giận dữ truyền đến: 
"Lam Thần thế nào? Cô ta lại có thể chạy đến phòng của người tôi yêu! Nghe giọng, không biết uống bao nhiêu nước tiểu ngựa rồi nữa!" 
Phương Nhược Lâm nghe xong tức giận cười, nói: 
"Người ta yêu ai tôi đâu có quản được, đây là quyền tự do, còn nữa, Tiêu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-ngam-tiem-quy-tac/2484085/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.