Vào cái đêm Tiêu Mạc Ngôn cả đêm không về cũng là cả đêm Hạ Linh Doanh không ngủ, ngồi bên giường, ôm chân, ngây ngốc nhìn về phía cửa, mỗi một cơn gió thổi qua đều xem như Tiêu Mạc Ngôn về đến. Nhưng hi vọng rồi lại thất vọng, lúc mặt trời mới mọc chiếu xuyên qua cửa sổ phòng, Hạ Linh Doanh ngã sấp xuống giường, kéo chăn trùm kín đầu, trên chăn còn mùi hương bạc hà nhàn nhạt của Tiêu Mạc Ngôn, vấn vít nơi chóp mũi, cảm giác ma sát với chăn giống như Tiêu Mạc Ngôn đang khẽ vuốt, khiến nàng quyến luyến. Nước mắt lại rơi xuống chăn bông, nháy mắt liền bị thấm, một loại đau đớn tụ lại trong lòng không thể phát tiết, Hạ Linh Doanh cố gắng kìm nén tiếng khóc, nhưng vẫn có âm thanh nức nở nho nhỏ, âm thanh quanh quẩn trong căn phòng.
Tiêu... chị ở đâu...
Sáng sớm, Hạ Linh Doanh hai mắt thâm quầng đi xuống dưới, nàng đến bên bà Từ đang bận rộn nhìn bà, quầng mắt thâm cùng với sắc mặt tái nhợt khiến bà Từ thở dài, không biết nói gì, bà Từ xoay người múc cho nàng bát cháo.
Hạ Linh Doanh bưng bát lên, ăn từng muỗng nhỏ, nhưng nước mắt lại từ từ lăn xuống gương mặt, nàng ngẩng đầu lên nhìn bà Từ.
"Bà Từ, chị ấy..."
Bà Từ lắc đầu, đoán được nàng muốn hỏi gì.
"Điện thoại cũng không liên lạc được."
Hạ Linh Doanh nghẹn lại, buông bát đũa trong tay, ăn không vô một miếng nào, nàng đứng dậy cầm túi xách chậm rãi đi ra ngoài. Xe như thường lệ vẫn đậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-ngam-tiem-quy-tac/2484074/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.