Đã lâu không ngửi thấy mùi hương quen thuộc, tiếng gọi đã lâu không nghe khiến Tiêu Mạc Ngôn đau xót trong lòng, nước mắt kìm nén lại rơi xuống, cô xoay người dùng lực ôm lấy Hạ Linh Doanh, hung hăng hung hăng siết chặt.
Trước kia đã mất giờ lại có được bảo bối...
Bỗng dưng bị kéo vào lòng, Hạ Linh Doanh có chút bất ngờ, cả người hơi cứng lại, nép vào Tiêu Mạc Ngôn, rầu rĩ hỏi:
"Chị khóc cái gì?"
Vùi đầu vào cổ Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn tham lam hít lấy mùi hương của nàng, nức nở nói nhỏ:
"Tôi nghĩ rằng em không cần tôi..."
Mười phần uỷ khuất không hề che giấu mà nói hết ra, sự sợ hãi vẫn còn quẩn quanh trong tim Tiêu Mạc Ngôn, cô dường như vẫn còn chìm trong đó, không thể rút ra. Nghe nói như thế Hạ Linh Doanh lại thản nhiên nở nụ cười, khoé miệng nâng lên, đôi mày nhíu chặt cũng dần giãn ra, lặng lẽ ôm Tiêu Mạc Ngôn mà không nói gì.
Tiêu Mạc Ngôn, em chỉ là muốn nghe những lời thật lòng chị.
Cảm giác sức lực của Tiêu Mạc Ngôn bị xói mòn từng chút một, đến cuối cùng đem toàn bộ sức nặng cơ thể dựa vào nàng. Hạ Linh Doanh lúc này mới hơi lùi về phía sau, nhìn Tiêu Mạc Ngôn đang mất hứng nhíu mày, cười khẽ. Nàng vươn tay nâng cằm Tiêu Mạc Ngôn, buộc cô ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt ngấn lệ, Hạ Linh Doanh nhẹ nhàng hỏi:
"Tiêu Mạc Ngôn, vì sao, vì sao nhất định phải tra tấn em như vậy..."
Tiêu Mạc Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-ngam-tiem-quy-tac/2484022/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.