“Sao cậu lại đổi mũ hoa sang mũ xanh?”
Cậu ta ám chỉ gì?
Đôi mắt nhỏ của Ưu Ưu đảo một vòng, có phần cảnh giác nắm tay Tô Thanh Ngư, nói: “Tôi có linh cảm, chủ nhân sẽ bị lũ quỷ dị mồm mép ngọt ngào lừa tiền lừa sắc.”
“Nói bậy.”
Tô Thanh Ngư không đồng tình: “Chúng làm sao lừa được chủ nhân của cậu.”
Lừa tiền thì không đến nỗi, cô vốn hào phóng, nếu làm cô vui, cô chẳng tiếc tiền âm phủ.
Còn lừa sắc càng không thể, khó mà tưởng tượng lũ quỷ dị cụt tay cụt chân, mặt mũi ghê rợn làm sao ra ngoài “kinh doanh”.
“Chủ nhân vào sẽ biết.”
Ưu Ưu nghiến răng với mấy hoạt động do Ngân Hàng Thiên Địa tổ chức.
Chúng đang làm hư chủ nhân của cậu ta.
Karl Marx từng nói trong "Tư bản luận": “Khi lợi nhuận đạt 10%, chúng sẽ rục rịch hành động; khi lợi nhuận đạt 50%, chúng sẽ liều lĩnh hành động; khi lợi nhuận đạt 100%, chúng dám chà đạp mọi luật lệ của nhân gian; khi lợi nhuận đạt 300%, chúng dám mạo hiểm cả án treo cổ.”
Lời này đặt trong thế giới quỷ dị cũng hoàn toàn áp dụng được.
Tô Thanh Ngư cảm thấy Ưu Ưu nói quá mơ hồ, quỷ dị đâu phải con người, thấy cô, khả năng lớn hơn là há mồm cắn một phát vào đầu cô, nhai nhai rồi nuốt.
“Hoạt động thư giãn này có thật sự là thư giãn không? Không phải là phó bản mới thêm vào chứ?”
Tô Thanh Ngư tỏ vẻ nghi ngờ.
Mỹ Nguyệt nở nụ cười tiêu chuẩn, cô ta quá hoàn hảo, mỗi âm điệu đều chuẩn mực, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-ky-la-chao-mung-den-ngoi-nha-ngot-ngao/5021823/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.